“Đánh chết nó!”
“Để xem sau này nó còn dám ngông cuồng trước mặt chúng ta không.”
“Thằng khốn, mau đứng dậy đấu với tụi này.”
Vừa rẽ vào ngõ, Kiều Nam liền nghe thấy tiếng ai đó cãi nhau, còn có tiếng đánh nhau “bốp bốp” vang lên.
Kiều Nam sợ hãi, xoay người định rời đi, cô không muốn dây vào chuyện phiền phức này.
Chu Bảo Quốc đang bị đánh mơ màng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần mình, âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe được nhưng lúc này cậu lại nghe được, vô cùng rõ ràng.
Cả người cậu đau đớn tê dại, sắp mất đi ý thức, Chu Bảo Quốc thực sự hy vọng lúc này có người xuất hiện cứu cậu một mạng, nhưng một lúc sau tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy kia đã đi xa.
Chu Bảo Quốc nín thở hồi lâu, thất vọng nhắm mắt lại, sau đó muốn phun cảm giác ngột ngạt này ra, không còn cố chấp nữa, dù sao, trên đời này cũng không có ai quan tâm đến cậu.
“Nhanh, ở chỗ này.” Một lúc sau, tiếng bước chân vốn dĩ đã rời đi lại xuất hiện, không chỉ thế, hình như còn có thêm hai người nữa.
Tiếng bước chân vừa nhanh chóng vừa vội vã.
“Các người đang làm gì vậy, mau dừng tay.”
“Không ổn, có người tới.”
“Mẹ kiếp, có súng!”
“Chạy!”
Đám người đánh Chu Bảo Quốc nhìn thấy một cô gái trẻ dẫn theo hai người cảnh sát đến, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng bỏ Chu Bảo Quốc lại rồi chạy đi.
Cả đám người bọn họ chỉ có nắm đấm, trong khi hai người chạy đến kia có súng trong tay, mỗi viên đạn là một sinh mạng.
“Cậu ta không phải con nhà họ Chu sao? Không ổn rồi, vết thương rất nghiêm trọng, phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay lập tức.”
“Được, anh đưa cậu ta đến bệnh viện, tôi trở về thông báo một tiếng, không ai canh chừng không được.”
Đây là đoạn hội thoại cuối cùng mà Chu Bảo Quốc nghe được trước khi mất đi ý thức.
Sau khi xác định Chu Bảo Quốc an toàn, lúc này Kiều Nam mới vỗ vỗ phần ngực phẳng lì của mình và thở phào một hơi.
Đứa bé hôm nay bị đánh thật dữ dội, trên mặt toàn máu, cô cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ người bị đánh rốt cuộc trông như thế nào.
Chu Bảo Quốc, cái tên này hình như có chút quen quen.
Vì những chuyện này đã trì hoãn rất nhiều thời gian, Kiều Nam dùng tốc độ nhanh nhất để đổi sách vở sau đó trực tiếp trở về nhà họ Kiều.
“Nam Nam, hôm nay con về muộn thế.” Kiều Đống Lương thấy con gái nhỏ đã về liền ân cần hỏi một câu.
“Vâng, hôm nay con trực nhật, con là người cuối cùng rời đi. Sau này thứ hai hàng tuần có lẽ con đều về muộn một chút.”
Kiều Tử Câm đã bắt đầu đi học, trường cấp 3 của Kiều Tử Câm không giống Kiều Nam, không phải đi đi về về, mà là học nội trú, mỗi tuần cùng lắm chỉ về nhà một lần.
Cho nên, hiện tại trong nhà chỉ có Kiều Nam.
“Đã lên lớp 9 rồi, lớp con chắc cũng bầu cán sự rồi nhỉ, lần này con đảm nhận chức vụ gì?” Đinh Giai Di lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự trào phúng.
Tính cách của con gái nhỏ từ trước đến nay đều khó ưa, miệng lưỡi cũng không ngọt, ở nhà cả ngày 24 tiếng cũng không được được 24 câu, giống như hũ nút*, người như vậy chắc chắn sau này ra đời sẽ không xài được, không giống con gái lớn miệng lưỡi sắc bén, đi đến đâu cũng được mọi người yêu quý.
[*Hũ nút 闷葫芦: chỉ những người, lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khiến người khác phát bực]
“Mẹ nghe nói Tử Câm là ủy viên văn nghệ trong trường.”
Kiều Nam cười: “Mẹ, chương trình học cấp 3 nặng hơn cấp 4 của con, chị còn làm cán sự lớp?” Có còn muốn đi học tiếp không?
Kiều Đống Lương hơi sửng sốt, vốn dĩ ông cảm thấy con gái có cơ hội làm ban cán sự lớp là chuyện tốt, nhưng nhắc đến nó có liên quan đến thành tích học tập, Kiều Đống Lương liền do dự: “Nam Nam, có cơ hội rèn luyện một chút cũng tốt, cho dù con không trở thành cán sự lớp cũng không sao cả, học hành quan trọng hơn.”
Kiều Đống Lương cổ vũ cô là chính, lời nói rất chân thành.
“Tốt cái gì mà tốt, không được làm chính là không được làm.”
“Ai nói con không phải ban cán sự?”