Kiều Nam hơi sửng sốt, khóe miệng giật giật: “Em làm bài thi không tốt lắm.”
Quả nhiên!
Kiều Tử Câm và Đinh Giai Di nghe được lời này, hai mắt lập tức sáng lên, Đinh Giai Di trực tiếp nhào đến mắng Kiều Nam: “Lão Kiều, ông nhìn xem, ông cứ nhất định phải cho nó đi học, bây giờ thì hay rồi, để nó đi học, ông nhìn xem kết quả thi của nó như thế nào, ông cực khổ kiếm tiền về cho gia đình, chẳng phải nó vẫn khiến ông thất vọng hay sao? Học phí đã nộp coi như bỏ đi không tính, tôi nghĩ kết thúc năm học này cho nó trực tiếp đi làm là được. Cho dù nó biết chữ thì sau này cũng phải sinh con đẻ cái, bây giờ để nó ra ngoài làm việc sớm một chút, kiếm nhiều tiền hơn một chút, nói không chừng cuộc sống sau này có thể tươi đẹp hơn một chút.”
Những lời nói của Đinh Giai Di giống như đang tính toán cho Kiều Nam, nhưng một gia đình bốn người, ngoại trừ Kiều Đống Lương, trong lòng ba người còn lại đều hiểu rõ nếu Kiều Nam thật sự bỏ học đi làm thêm thì cô đừng hòng giữ được một đồng tiền lương nào, chắc chắn phải giao hết cho Đinh Giai Di.
Kiều Đống Lương thở dài một tiếng: “Bà la hét cái gì? Lần này Nam Nam thi không tốt là trách ai chứ?”
Cũng may Kiều Nam đã nói trước điều này với Kiều Đống Lương vì vậy Kiều Đống Lương chỉ cảm thấy có chút thất vọng, sau đó nhanh chóng chấp nhận sự thật.
“Trách ai, chẳng lẽ muốn trách tôi sao?” Đinh Giai Di tức giận, chẳng lẽ người đi học là bà sao!
Kiều Đống Lương không khách khí nói: “Đúng là trách bà đó! Là ai đã bán hết sách của Nam Nam? Bà bán hết sách vở của Nam Nam, cho dù Nam Nam thật sự muốn học tập nghiêm túc thì con bé lấy cái gì để học?! Nam Nam thậm chí không dám mang cuốn sách nào về nhà, mà bà vẫn không chịu tỉnh lại, vẫn nói được những lời này, bà không thấy mất mặt sao?”
Lúc trước Kiều Đống Lương không hỏi rõ rốt cuộc Kiều Nam đã cất sách vở ở đâu bởi vì muốn giữ lại thể diện cho Đinh Giai Di.
Con gái sợ mẹ đến mức không dám mang cuốn sách nào về nhà, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người mất mặt nhất chính là Đinh Giai Di.
Họ hết lần này đến lần khác giữ lại thể diện cho Đinh Giai Di, còn Đinh Giai Di lại không biết xấu hổ, được voi đòi tiên, sao bà không bay lên trời luôn đi!
“Nam Nam, con không cần để ý đến mẹ con, không sao cả, chẳng phải vẫn còn một học kỳ nữa sao?” Giáo huấn Đinh Giai Di xong, Kiều Đống Lương liền bắt đầu cổ vũ Kiều Nam: “Con lấy bài thi ba môn chính ra cho cha xem nào, chỗ nào con không biết làm chúng ta có thể từ từ học thêm, chỗ nào không hiểu có thể hỏi giáo viên, không phải vội vã.”
“Vâng.” Kiều Nam gật đầu, lấy bài thi ba môn chính ra.
Nhìn thấy số điểm 85 trên đầu tờ giấy thi toán, Kiều Đống Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước ông nghe Nam Nam nói rằng kết quả sẽ bị thụt lùi, ông còn nghĩ sẽ tệ đến mức nào, 85 điểm, cũng không tệ lắm.
Lần này cũng thật trùng hợp, điểm thi toán của Kiều Nam là 85, điểm thi ngữ văn cũng là 85.
Khi Kiều Đống Lương nhìn thấy con số một trăm đẹp đẽ trên bài kiểm tra tiếng Anh của Kiều Nam, đôi mắt ông còn sáng hơn vài lần so với khi Đinh Giai Di và Kiều Tử Câm nghe thấy Kiều Nam làm bài thi không tốt: “Một, một trăm điểm? Nam Nam, bài thi tiếng Anh lần này có khó không, trường con có bao nhiêu học sinh được một trăm điểm?”
“Cả trường chỉ có một mình con. Ngoại trừ con, bài thi tiếng Anh đứng thứ hai toàn trường được 93 điểm.”
Miệng Kiều Đống Lương mấp máy, cả mặt đỏ bừng, ông ấp úng hồi lâu mới nói một chữ được, sau đó xoa xoa đầu Kiều Nam an ủi: “Thật sự, thật sự rất tốt.”
“Tốt là tốt cái gì, lần này thi được hạng mấy!” Đinh Giai Di không thèm nhìn khuôn mặt đã tái mét của con gái lớn, trực tiếp phản bác Kiều Đống Lương.
“49.”
Vừa nghe số 49, Đinh Giai Di liền tức giận dậm chân: “Lão Kiều, ông có nghe thấy không, ông tốn nhiều như vậy để nó đi học, nó lại báo đáp ông bằng thành tích như thế này đấy? Lúc trước, đừng nói là hạng 49, ngay cả hạng 9 yếu kém nó còn không dám. Ông nhìn dã tâm của nó đi, ông còn muốn cho nó đi học, không sợ phí tiền mà!”