Tình hình của sáu lớp còn lại cũng tương tự, ngày đầu tiên tất cả đều điên cuồng vì kết quả kiểm tra.
Sau khi bài viết của Kiều Nam được dán trên bảng đen phía sau của lớp, có rất nhiều bạn học trong lớp của Kiều Nam đều đến xem, sau khi xem qua, họ đều nói tốt.
Cái này cũng chẳng sao cả, nhưng điều kỳ lạ là những học sinh của năm lớp còn lại cũng chạy đến lớp A1 của họ để xem bài viết của Kiều Nam.
Lúc này, một bạn học lớp A1 vừa khó chịu vừa kiêu ngạo nói: “Mấy cậu không phải học sinh lớp A1, giờ này lại chạy đến lớp chúng tôi làm gì, đi ra ngoài, mau đi ra ngoài.”
Bài viết của Kiều Nam là tài nguyên của lớp A1 của họ, để những lớp khác đến xem, đó chẳng phải để họ chiếm tiện nghi sao.
Hầu hết học sinh ở đây đều là da mặt mỏng, họ nghe giáo viên ngữ văn lớp mình khuyên bảo, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để sang lớp khác đọc bài văn mẫu, còn bị học sinh lớp A1 đuổi đi như vậy, rất nhiều người đỏ mặt, trực tiếp bỏ về.
Vấn đề này nhanh chóng lọt đến tai giáo viên ngữ văn của sáu lớp.
Giáo viên của các lớp khác liền đến tìm thầy Trần và cô Lý, họ đều cảm thấy cách làm này của học sinh lớp A1 quá bá đạo, mọi người đều là bạn học, học hỏi lẫn nhau một chút như vậy có gì mà không được chứ.
Lúc này cô Lý cũng không chịu nhượng bộ, nâng cằm, uống một ngụm trà rồi nói: “Ai da, có cái gì để xem chứ, cũng không phải là bài viết được điểm tối đa, chẳng phải vẫn bị trừ một điểm sao? Trình độ viết văn của Kiều Nam để đối phó với học sinh lớp A1 của chúng tôi còn được, chứ những lớp khác… mọi người phải hướng tấm gương học tập tốt hơn cho các em.”
Nghe cô Lý nói lời này, các giáo viên tổ ngữ văn liền biết cô Lý vẫn còn nhớ chuyện lần đó, mọi người liền cười ngượng ngùng rồi rời đi.
Nhưng, phàm là giáo viên đã xem qua bài thi ngữ văn của Kiều Nam thì trong lòng họ đều hiểu rõ, bài thi lần này của Kiều Nam không đạt cũng không có nghĩa Kiều Nam không thi tốt.
Chỉ dựa vào kết quả thi lần này, chỉ cần Kiều Nam học thuộc lòng tất cả kiến thức trong lớp, cô nhất định sẽ là hắc mã của khóa ngữ văn này và điểm kiểm tra chắc chắn cao đến mức dọa chết mọi người.
Sau chuyện này, dù Kiều Nam có bướng bỉnh và không chịu học đến mức nào thì cô Lý cũng không phải làm gì khác, chỉ cần ép Kiều Nam ghi nhớ tất cả những gì đã học, nếu một học kỳ không đủ, chẳng lẽ sau một năm, đến kỳ thi tuyển sinh cấp 3, chẳng lẽ cô vẫn có thể đạt điểm 0 những phần đã học sao?
Huống hồ, từ trước đến nay, Kiều Nam luôn là học sinh giỏi, lần này chỉ là phát huy thất thường thôi.
Khó khăn lắm mới đuổi đồng nghiệp khác đi được, trên mặt cô giáo Lý hiện lên sự tự hào và vui sướиɠ: “Cô nhóc lừa đảo Kiều Nam này, lại dám đứt mắt dây xích*, lần sau tôi nhất định sẽ giám sát và đốc thúc con bé đó thật kỹ để nó không phạm một lỗi nhiều lần nữa. Không được, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày con bé đó đều phải đến văn phòng của tôi để báo cáo, mỗi ngày trả một bài.
[Đứt mắt dây xích 掉链子: tục ngữ vùng Đông Bắc Trung Quốc, ý chỉ đến thời khắc quan trọng lại xảy ra sự cố bất ngờ]
“……” Với cương vị một đồng nghiệp, thầy Trần đương nhiên nhận ra sự tức giận và đắc ý trong lời nói của đối phương.
Cô Lý đã có phương hướng, còn thầy Trần vẫn chưa.
Cô Lý chỉ cần ép Kiều Nam ghi nhớ tất cả bài học, bắt kịp điểm số chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng môn toán học của ông thì phải làm sao?
Không nói đến Kiều Nam, đến bây giờ bản thân ông cũng biết biết rõ rốt cuộc mức độ không hiểu bài của Kiều Nam đến mức nào, hiện tại ông vẫn có chút mơ hồ, không rõ.
Thầy Trần và cô Lý đều âm thầm phấn đấu, muốn đối phó với tình huống này, vực lại thành tích của Kiều Nam trong thời gian ngắn. Chỉ có giáo viên tiếng Anh, thầy Vu, đang nhàn nhã ngồi uống trà, tỏ vẻ hôm nay trà đặc biệt thơm!
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, với kết quả ba môn chính trong tay, Kiều Nam vừa về đến nhà liền thấy mọi người đều ở đó, tất cả đều về nhà sớm hơn cô, ngay cả Kiều Tử Câm cũng vậy.
Cô vừa bước đến cửa, Kiều Tử Câm lập tức hỏi: “Nam Nam, chị nghe nói điểm thi của các em đã được công bố, kết quả của em thế nào?”