Bữa tối diễn ra ở một nhà hàng tư nhân, là nhà hàng của hội viên, nằm ở khu thương mại Nam Hồ của thành phố H, không xa công ty Roton mấy, ngoại trừ cách nhau một cái Nam Hồ.
Khúc Tư Ân đặt phòng bao, gần hồ, nhìn từ một phía có thể thấy con đê quanh hồ, hòn đảo trong hồ và cây cầu bắc qua hồ ở phía xa.
Nhà hàng chuyên về các món sáng tạo, hương vị nhẹ nhàng, khách đến đây ăn vì môi trường và giá cả.
Khi Khương Vị Tranh tới, Khúc Tư Ân đã ở bên trong phòng bao.
So với trang phục bình thường của đối phương lần trước gặp nhau, lần này ông ta ăn mặc chỉnh tề hơn, bộ vest chỉnh tề, tóc chải ngược, trông điềm đạm và gương mặt điển trai đúng với lứa tuổi của ông ta hơn.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi cô vừa về nước, đối phương đã tặng cô một bó hoa, để rồi sau đó cô không bao giờ đáp lại lời mời của ông ta nữa.
Cũng may, lần này ông ta không mang theo hoa.
Trong lúc chờ món ăn dọn lên, Khúc Tư Ân và cô cũng tùy tiện nói chuyện phiếm.
Anh họ từng nói rằng ông ta đã từng là giáo sư khách mời của trường Đại học thành phố B trong hai năm, ông ta giảng dạy về nghệ thuật và quản lý kinh doanh. Anh họ cũng đã nghe giảng vài lần, rồi tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc và trở thành bạn của nhau.
Khúc Tư Ân rất tài hoa, ông ta không phải là người vì nghệ thuật mà không quan tâm người khác. Vì vậy anh họ của cô vẫn luôn tôn kính ông ta và giữ mối quan hệ với ông ta như một người thầy và người bạn.
Người đàn ông như vậy, nếu không muốn làm bầu không khí tẻ nhạt, tự nhiên sẽ không để cho nó nhạt nhẽo.
Khương Vị Tranh cầm ly nước chanh,, im lặng lắng nghe, hiếm khi nói. Khúc Tư Ân chú ý đến, bất giác nở nụ cười: "Em không hứng thú với chủ đề tôi đang nói sao?"
“Không phải, chỉ là trước mặt người lớn, đã quen lắng nghe.”
"Đây là đang chuyển ý để nói rằng tôi già? Ừ, dù sao thì tôi cũng lớn hơn em mười mấy tuổi. Có câu hơn nhau ba tuổi như cách một thế hệ, chúng ta cách nhau rất nhiều thế hệ rồi." Đôi mắt Khúc Tư Ân cụp xuống, như thể đang nghĩ đến điều gì đó. "Có lẽ tôi già thật rồi. Đôi khi tôi không hiểu những người trẻ đang nghĩ gì."
Lúc này, điện thoại di động ông ta đặt trên bàn có WeChat báo, ông ta cùng người bên kia gửi tin nhắn, ngẩng đầu nhìn Khương Vị Tranh: "Vị Tranh, em có phiền nếu bữa tối có nhiều người không?"
Cô cười nhẹ, tỏ ý không thành vấn đề.
Cánh cửa phòng bao lại mở ra lần nữa, Khúc Tư Ân đi vòng qua bình phong ngay cửa, ngay sau đó có tiếng nói chuyện.
“Vì sao bắt buộc phải đến nơi này, ngài biết tôi không thích món ăn ở nhà hàng này.” Giọng nói cảm xúc, từ tính, mang theo sức sống trẻ trung và… quen thuộc.
Người kia đi qua bình phong, nhìn thấy Khương Vị Tranh sau bàn ăn, trong lòng sửng sốt.
“Làm sao vậy?” Khúc Tư Ân ngồi trở lại vị trí ban đầu, nhìn nghiêng cậu thiếu niên đứng ở nơi đó, ánh mắt trầm mặc, “Quen nhau sao?”
Khương Vị Tranh nhìn người đó, nhưng người nọ lại có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác, giống như không dám nhìn cô.
Cậu vẫn đang mặc chiếc áo thun và quần ống rộng mà cô may cho, bộ quần áo này rất tôn dáng, với bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài, giống như một người mẫu, lại thêm khuôn mặt với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, càng tăng vẻ đẹp trai hơn người.
Cậu nhìn sang Khúc Tư Ân, đối phương rất bình tĩnh, dường như đã biết trước một số việc gì đó.
Chân mày Hoắc Hi Trần từ từ chau lại : “Ý ông là sao?”
“Câu này không phải là ba nên hỏi con sao?” Khúc Tư Ân cầm ấm trà thủy tinh lên thêm một ít nước chanh vào ly của Khương Vị Tranh.
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng, người phục vụ đi vào dọn đồ ăn, điều này cũng khiến cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn. Cảm nhận được bầu không khí trong phòng, phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn xong rời đi, khẽ đóng cửa phòng lại.
“Tôi không biết ông đang nói gì...” Cơn giận trong giọng nói của Hoắc Hi Trần yếu đi sau khi bắt gặp ánh mắt Khương Vị Tranh lần nữa, cậu bước tới, nhẹ nhàng kéo tay áo cô, “Này, có đi hay không?”
Ánh mắt của Khúc Tư Ân chăm chú vào hành động kéo tay áo cô, ông ta lắc đầu cười, nhìn cô gái trẻ đối diện: “Tôi xin lỗi, Vị Tranh, nó đã gây rắc rối cho cô mấy ngày nay.”
Nói đến đây, ông ta dừng lại, sau đó phớt lờ ánh mắt lạnh lùng từ người thiếu niên, ông ta nói: “Hoắc Hi Trần là con trai tôi.”
---
Câu nói này, giống như một tảng đá lớn ném xuống hồ, nó thẳng tay xé tan ảo ảnh hòa bình giữa ba người vào lúc này.
Tuy nhiên, lời nói của Khúc Tư Ân chưa dừng lại ở đây.
"Nó luôn phản bác những người khác giới xung quanh tôi, nhưng nhiều nhất là nó tỏ thái độ không tốt và phớt lờ. Đây là lần đầu tiên nó hành động như thế này." Thành thật mà nói, cảnh tượng tối hôm đó luôn đọng lại trong trí nhớ của Khúc Tư Ân.
Cũng may sau khi tìm người điều tra, ông ta mới biết cậu và cô không phải mối quan hệ như vậy, nhưng chuyện này vẫn khiến ông ta rất tức giận.
Đó là kiểu tức giận theo quan điểm và lập trường của một người đàn ông.
Rõ ràng ông ta đâu phải thích Khương Vị Tranh một ngày hai ngày, hơn nữa, không thể phủ nhận rằng đêm đó ở trên đường, hai người bọn họ vô cùng xứng đôi.
Cho dù kém cô sáu tuổi, nhưng thằng nhóc đó vẫn tương xứng với cô hơn là một người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi.
Cảm giác phù hợp này không chỉ nói đến vẻ bề ngoài, mà là nói đến bầu không khí giữa hai người rất tự nhiên và thân thiết.
Cảm giác đó không thể nào gạt được người khác.
Nếu đổi sang một người phụ nữ khác cũng không sao, ông ta đã có nhiều mối quan hệ ngắn ngủi giữa nam và nữ mà không hề có tình yêu, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta quan tâm đến một người phụ nữ như vậy trong những năm này.
Vậy mà thằng nhóc này lại chạy ra ngoài làm lung tung lên, ông ta không thể không tức giận.
“Tôi không biết thằng nhóc ấy nói với em như nào, nhưng nó vẫn còn đang học lớp Mười hai..”
“Tôi đã trưởng thành rồi, tôi tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, ông đừng nói mấy lời kiểu đó!”
Tay cậu vẫn luôn kéo tay áo cô không buông, tuy cô không đáp lại nhưng cũng không tránh né, "Lúc nhỏ ông không quan tâm đến tôi, sau đó còn không nhận tôi. Sao bây giờ lại muốn khoa tay múa chân với tôi?”
“Đừng có lần nào cũng nói đi nói lại mấy lời này!” So với sự tức giận của Hoắc Hi Trần, Khúc Tư Ân rõ ràng biết cách kiềm chế cảm xúc thật của mình. “Những lời này chẳng có chút ý nghĩa nào. Con tiếp cận cô ấy làm gì vậy? Có nói cho cô ấy biết mối quan hệ của con và ba không? Ngoài ra, sau ngày hôm nay, con nghĩ rằng cô ấy sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ hòa bình trước đây với con sao? "
Những lời này, toàn bộ là nhất trâm hiện huyết [1].
[1] Ẩn dụ về cách nói chuyện thẳng thừng, trực tiếp.
Hoắc Hi Trần không thể phản bác rằng cậu không có mục đích, suy nghĩ đơn thuần.
Ngay từ đầu, cậu ấy tiếp cận cô chỉ để ông ta tức giận. Vì vậy, cậu muốn phá nát bọn họ, phá hủy hình ảnh của cô trong trái tim của Khúc Tư Ân - vì cậu cho rằng những điều đó là do cô cố tình ngụy tạo trước mặt Khúc Tư Ân.
Cậu phải mê hoặc cô, để Khúc Tư Ân thấy được cô đối với cậu là mê muội điên cuồng. Bóc trần mặt nạ giả dối chuyên đi mê hoặc đàn ông của cô.
Cậu muốn Khúc Tư Ân biết cô và những người phụ nữ trước không hề khác biệt, dối trá như nhau, thích lừa gạt người và diễn kịch, cậu cảm thấy đây đúng là mị lực phi phàm, thực muốn khinh thường.
Nhưng giờ cậu hối hận rồi, trong lòng cực kì bối rối.
Nếu cô thật sự tức giận và không quan tâm tới mình nữa, vậy cậu phải làm sao?
Sự hoảng sợ này giống như một bàn tay vô hình, bóp lấy cổ cậu khiến cậu cảm thấy khó thở.
Phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến cậu cũng có phần bất ngờ.
Kể từ khi cậu bước vào phòng, ngoại trừ sự ngạc nhiên xuất hiện trong mắt cô khi cậu nhìn nhau lần đầu, cô chưa từng nói chuyện kể từ đó. Mấy ngày nay, cậu ở bên cô ấy mỗi ngày nên cũng hiểu hơn về tính khí của cô.
Cô ấy có vẻ ngoài trầm lặng, hiền lành nhưng thật ra tính cách rất mạnh mẽ, nhiều khi đã có quyết định trong lòng, sẽ không thề thốt như những người khác, nhưng thường rất khó để thay đổi những quyết định này.
Có phải cô tức giận rồi, muốn bỏ mặc cậu rồi?
Cô nhìn chàng trai trẻ đứng bên cạnh mình, từ trước tới giờ câu chưa bao giờ lên tiếng tranh cãi với cô, nhưng dựa vào tính cách của cậu nếu bị vu khống chắc chắn đã ầm ĩ một trận rồi.
Khương Vị Tranh thở dài, nói ngạc nhiên, đương nhiên có, nhưng chưa tới mức sốc.
Trải qua sự việc lần này, cô đã hiểu được toàn bộ sự việc, ví dụ như ngày cô đến trường cậu để xem trận đấu bóng rổ, đặc biệt là sau khi tình cờ nghe được cuộc thảo luận của một đồng nghiệp hôm nay.
Cô thu tay áo bị Hoắc Hi Trần kéo lại, nói với người đàn ông đối diện: "Thì ra, ý của giáo sư Khúc là lúc trước cậu ấy chạy đến xin việc và ở lại làm trợ lý cho tôi, đều là có mục đích tiếp cận à?”
“Đúng." Khúc Tư Ân luôn bình tĩnh, thậm chí còn dùng đũa gắp thức ăn cho cô, "Thử xem những món ăn đặc trưng ở đây nào."
Khương Vị Tranh không động đũa : “Cậu ấy tiếp cận tôi có mục đích gì?”
Khúc Tư Ân buông đũa, hơi nhíu mày, không trực tiếp trả lời: "Bất kể như thế nào, tôi thay mặt nó xin lỗi em- “
“Ai cần ông xin lỗi!” Hoắc Hi Trần mặt lạnh lùng.
Khương Vị Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, chàng trai trẻ đang tức giận đột nhiên trầm xuống.
"Xin lỗi, từ nhỏ nó đã ở với mẹ. Giao tiếp giữa chúng tôi không tốt lắm, cũng không hiểu được suy nghĩ và hành động của nó... Tóm lại, tôi vẫn phải chính thức nói lời xin lỗi với em."
Khương Vị Tranh nhìn đối phương: “Việc này là do cậu ấy làm, nếu phải nói thì cũng không phải là ngài nói, thêm nữa cũng không cần phải dùng cách thức chấn động như vầy. Thực tế, ngài chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp nói tôi nghe là xong. Cậu ấy là con của ngài, còn tôi chỉ là người ngoài, đa số người ta sẽ quanh co vòng vèo lấp liếʍ, sẽ suy nghĩ cho tâm trạng người nhà mình hơn, kiểu xử lý bất lợi rõ ràng với người nhà mình như vầy, tôi cũng lần đầu tiên mới thấy.”
Khuôn mặt của Khúc Tư Ân dần trầm xuống sau khi nghe cô nói, ông ta có thể nghe thấy cô đang nói rằng cô biết rằng bữa tối và cuộc chạm mặt này hoàn toàn là do ông ta cố ý sắp xếp, và cô không thích cách này.
“Vị Tranh, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của em, nhưng tôi muốn nói cho em biết, em chưa hoàn toàn nắm rõ câu chuyện, cũng không hiểu được con người thằng bé… nếu em hiểu thì sẽ biết vì sao tôi dùng cách này. Như trước đây tôi có nói, tôi và thằng bé có khoảng cách thế hệ, tôi hoàn toàn không hiểu được lý do nó làm những chuyện này.”
Khương Vị Tranh cười cười, cô cảm thấy bản thân không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Cô cầm túi xách và áo khoác lên, trước khi đứng dậy rời đi, cô chậm rãi nói với Khúc Tư Ân: "Giáo sư Khúc, thay vì nghiên cứu khoảng cách thế hệ, tốt hơn hết hãy nghĩ xem tại sao cậu ấy lại từ chối những người khác giới xung quanh ngài. Ngoài ra, tôi tưởng mình không được xem là người khác giới bên cạnh ngài chứ, rõ ràng tính luôn cả lần này, hai chúng ta gặp nhau chưa quá năm lần.Ngài là đàn anh của anh họ tôi, cũng là bậc trưởng bối tôi tôn trọng. Cuối cùng, cảm ơn bữa tối hôm nay của ngài, lần này để tôi thanh toán.”
Vừa nói, cô vừa dùng điện thoại di động quét mã QR ở góc bàn và bấm thanh toán.
“Được rồi, tôi còn có việc nên đi trước, cha con hai người ngồi lại từ từ cùng nhau trao đổi.” Khương Vị Tranh đẩy chàng trai đang nhìn mình chằm chằm trên ghế, gật đầu với Khúc Tư Ân rồi quay người ra khỏi phòng.
---
Khương Vị Tranh mở cửa sau xe taxi, cúi đầu bước vào, khi cửa xe sắp đóng lại, chợt có người kéo giữ cánh cửa.
"Có việc gì..." Lời cô nói còn chưa hết, người đã bị cậu ta kéo ra ngoài.
“Xin lỗi bác tài, ngại quá cô ấy không ngồi xe nữa!”
Tài xế cúi thấp mắng thầm vài câu, nhấn chân ga phòng đi.
“Hoắc Hi Trần.” Cô nhăn mặt.
"Tôi chưa ăn, cô cũng chưa ăn. Chúng ta đổi chỗ ăn được không? Tôi mời cô ăn. Cô muốn ăn gì cũng được." Cậu kéo cánh tay cô đứng trước mặt cô với vẻ mặt đáng yêu, giọng điệu nhẹ nhàng giống như những lần trước.
Khương Vị Tranh cười khẽ, kéo bàn tay đặt trên cánh tay mình xuống, xoay người đi về phía trước, hiển nhiên không muốn để ý đến cậu một chút nào.
Giờ ăn tối vẫn chưa trôi qua, không có taxi nào gần đó. Chiếc xe cô gọi trước đây là xe chuyển chuyến mà cô bắt được khi đi ra, Khương Vị Tranh đi dọc theo con đường đi bộ một lúc, nhìn thấy trước mặt có một trạm xe buýt, cô đi về phía trước xem xét bản đồ xe buýt sau đó ngồi xuống ghế chờ xe.
Hoắc Hi Trần đi theo cô ngồi xuống bên cạnh: "Cô định về nhà ăn cơm à? Món canh gà ngày hôm qua để trong tủ lạnh vẫn còn. Về nhà tôi lấy cho cô nhé, được không?"
Cơ thể ấm áp của thiếu niên tựa gần, mùi bạc hà nhẹ nhàng thoang thoảng thuộc về hơi thở độc nhất vô nhị của Hoắc Hi Trần.
Cô liếc nhìn cậu: “Ngồi xa một chút.”
Nụ cười rực rỡ trên khóe môi cậu hơi buông xuống, đôi môi đầy đặn mím lại, tủi thân ngồi dịch sang một bên. Cậu nhóc chân dài ngồi đó, khuôn mặt tuấn mỹ, hết lần này tới lần khác nhìn nàng bằng ánh mong được tha thứ, rồi nhẹ giọng cầu xin.
“Xin lỗi…”
“Tôi sai rồi…”
“Nói chuyện đi, cô đừng bỏ mặc tôi mà...”
“Chị...”
Cũng may nhờ tâm trí cô kiên định, nếu là người khác ngồi đây, e rằng dù biết rõ dáng vẻ cậu ta là cố tình thể hiện cho người khác thấy, cũng sẽ mềm lòng mà tha thứ.
Đêm thu, gió nhè nhẹ thổi, bầu trời đêm trước mặt nhuộm một màu xanh thẫm tuyệt đẹp bởi ánh đèn nhà cao tầng, Khương Vị Tranh rất ít khi ngồi ven đường ngắm thành phố về đêm.
Về nước lâu như vậy rồi, cô rất bận rộn, không làm gì khác ngoài công việc.
Thực tế đã chứng minh rằng tránh xa các vấn đề tình cảm là một quyết định đúng đắn, cảm xúc trên đời này luôn lặp lại những vướng mắc giống nhau hay khác nhau.
Chuyện ngày hôm nay, nếu mối quan hệ giữa cô và Khúc Tư Ân nhiều hơn như thế này, e rằng không thể dễ dàng thoải mái mà bước đi.
Xe buýt tới cô xuất trình mã thanh toán sau khi lên xe.
Xe chuyển bánh, tuyến đường này không có nhiều người, nhưng cơ bản là có người ngồi ở hàng ghế trước, cô đi tới hàng ghế sau ngồi xuống bên cửa sổ.
Thiếu niên vẫn theo sát cô, ỷ vào chiều cao, một tay kéo thanh xà về phía trước, tay kia cẩn thận bảo vệ phía sau cô, như thể sợ rằng gót chân cô quá cao sẽ không thể đứng vững sẽ bị ngã.
Cậu vẫn như cũ ngồi bên cạnh cô.
Cô nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Cậu đi theo tôi làm gì?"
“Về nhà á.”
Những lời này khiến cô cảm thấy buồn cười: "Hoắc Hi Trần, cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng tưởng rằng tôi trách ba cậu thì sẽ dễ chịu với cậu. Trong chuyện này ông ta không tốt, nhưng còn cậu, càng chẳng có gì tốt hơn.”
Vẻ mặt cậu ôn hòa ngoan ngoãn, dù cô nói gì cũng đều gật đầu.
“Tôi không thích bị lừa gạt, nên chuyện này chỉ tới đây thôi, cậu theo tôi về nhà cũng tốt, tối nay thu dọn đồ đi đi.”