Tưởng Ninh có chút mơ màng, cô nghe lời mẹ đi giao hàng cho khách, không ngờ bị người ta đánh thuốc mê, lúc tỉnh dậy đã nằm trong một căn phòng xa lạ, không phải là căn phòng, mà là tầng hầm mới đúng, xung quanh tối tăm chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi qua cửa sổ nhỏ. Tưởng Ninh ngồi dậy, cố gắng chấn an bản thân, phía trên đột nhiên có tiếng mở cửa, Cố Minh bước cầu thang đi xuống. Cô co rúm người lại, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.“Đây là đâu?”
Cố Minh đặt khay thức ăn xuống bàn gỗ, hắn tiến lại gần kéo chân cô gần mình, Tưởng Ninh hoảng loạn hét lên, bàn tay ra sức cào cấu hắn.
“Đây là nhà mới của em.”
Cố Minh ra sức xoa nắn bầu ngực mềm mại, hắn nhướng người lên muốn hôn, cô liền ngoảnh đầu né tránh, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.
“Mẹ nó em dám phản kháng.”
Chát!
Hắn cho cô một bạt tai, tay bắt đầu cởϊ qυầи áo, Tưởng Ninh kinh hãi nhìn hắn, cô lùi về phía sau khóc nức nở, lời nói run rẩy sợ hãi:
“Huhu, tôi không muốn…hức.”
Côn ŧᏂịŧ to lớn bật ra khỏi qυầи ɭóŧ của hắn, Cố Minh kéo cô lại, vén váy lên để côn ŧᏂịŧ kề sát qυầи ɭóŧ cô, Tưởng Ninh không ngừng giãy dụa bị hắn áp chế, cô cứ khóc khiến hắn càng thêm bực bội.
“Khóc cái gì chứ?”
Hắn cởϊ áσ và qυầи ɭóŧ của cô, Tưởng Ninh vùng vẫy không được chỉ có thể luôn miệng cầu xin, hắn tách hai chân cô, một ngón tay thử cắm vào tiểu huyệt.
“Á, đau quá, anh mau bỏ ra.”
Cố Minh vờ như không nghe, hắn cắm thêm một ngón tay nữa vào móc ngoáy trong tiểu huyệt.
“Tôi đang nới rộng cho em, không biết cảm kích thì thôi.”
“Huhu, bỏ ra, đau quá.”
Thấy tiểu huyệt đã có chút da^ʍ thuỷ, hắn phấn khích xoa xoa côn ŧᏂịŧ, nhắm ngay tiểu huyệt muốn đâm vào, đúng lúc này cô giãy dụa khiến hắn cắm hụt, mặt mày Cố Minh xám xịt giữ chặt lấy cô, Tưởng Ninh khóc tức tưởi muốn giãy giụa cũng không được, bất lực bị côn ŧᏂịŧ cắm vào, cảm giác đau dữ dội khiến cô khóc lớn thêm, tay chân khua loạn xạ.
“Đau quá huhu anh mau cút ra, huhu, đau quá.”
Bị tiểu huyệt kẹp chặt, hắn khó chịu cố gắng thúc mạnh vào.
“Mẹ nó, chặt như vậy.”
Hắn thúc mạnh vào tiểu huyệt đỏ ửng đã bị căng ra, phía dưới chảy xuống da^ʍ thuỷ lẫn máu đỏ tươi. Người phía trên thoả mãn ôm chặt lấy cô ra vào, Tưởng Ninh tuyệt vọng khóc dữ dội. Cố Minh đặt một chân cô lên vai để ra vào dễ dàng. Căn hầm phát ra tiếng bạch bạch đầy ái muội. Hắn nhấp thêm vài lần nữa, vùi mặt vào ngực cô hít lấy hương thơm thiếu nữ, thoả mãn gầm nhẹ một tiếng, một dòng dịch nóng bắn vào tử ©υиɠ cô, tiếng khóc của Tưởng Ninh đã dần yếu ớt, cảm giác đau nhức dữ dội phần thân dưới, hắn lật ngừoi cô, côn ŧᏂịŧ vẫn chưa chịu rút ra, ngâm bên trong tiểu huyệt chật hẹp.
“Anh…rút ra, rút ra đi, đau quá, hức.”