“Em không thể….”
“Ngoan nghe lời, chỉ một lần nữa thôi!”
Một lần nữa cái đầu cô! Nội tâm Lý Đình reo hò phản đối. Nửa tiếng trước Liên Ngọc Cảnh cũng nói như thế, vết xe đổ vẫn còn đó tưởng cô sẽ tin nữa ư!
“Làm ơn, không cần, em thật sự chịu không nổi nữa.”
Lý Đình lắc đầu, nếu lại lần nữa cô sẽ xong đời mất. Ai đó tới cứu cô đi mà. Đột nhiên tiếng điện thoại trong cặp vang lên, đánh gãy du͙© vọиɠ cấm kỵ sắp bốc cháy lần nữa. Huhu thật sự là cứu tinh của cô mà. Lý Đình đẩy nhẹ Liên Ngọc Cảnh ra, leo xuống bàn, đi đến cặp lấy điện thoại ra.
“Mân Hạo hả? Ừ tớ còn đang học phụ đạo.”
Lý Đình tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Đối phương là thanh mai trúc mã hiện tại cũng là bạn trai của cô – Trần Mân Hạo. Lý Đình muốn cho chính mình ngữ khí nghe tới tự nhiên một chút, nhưng làm không được. Bởi vì Liên Ngọc Cảnh từ phía sau ôm lấy cô, liếʍ nhẹ tai trái của cô, Lý Đình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức dây thần kinh muốn hỏng mất, thiếu chút nữa hô lên. Cuộc gọi vừa cắt đứt thì điện thoại cũng rơi xuống đất. Lý Đình quay người cho Liên Ngọc Cảnh một bạt tay. Nhưng vừa đánh xong cô liền hối hận, nước mắt trào ra. Trong một tháng qua rốt cuộc cô đang làm gì thế này? Khóc vì đã phản bội Mân Hạo hay khóc vì phát hiện bản thân đối với thân thể phụ nữ sinh ra du͙© vọиɠ? Cô cùng Mân Hạo hôn môi còn không có mà đã cùng Liên Ngọc Cảnh lên giường rất nhiều lần. Lý Đình bất lực, khủng hoảng, Liên Ngọc Cảnh đã hủy diệt đạo đức, thế giới quan của cô, bây giờ ngoài khóc ra cô còn có thể làm gì nữa đây.
Liên Ngọc Cảnh tiếp thu cái tát này, không tỏ vẻ ngăn cản cô. Lý Đình muốn chạy trốn nhưng cô không thể để hạ thân trần trụi như vậy chật vật đào tẩu. Liên Ngọc Cảnh đi tới cô, tiếng giày cao gót phát ra âm thanh như đang đếm ngược thời gian chết.
Không biết vì sao Lý Đình không dám động, đứng ở tại chỗ con mắt hồng hồng đáng thương nhìn cô, trên mặt viết toàn bộ là cô ơi tha cho em, thực xin lỗi, em sai rồi. Liên Ngọc Cảnh mặt vô biểu tình, cho dù không mang giày cao gót cô cũng cao hơn so với Lý Đình, khí thế cũng hoàn toàn áp đảo.
Lý Đình không dám thở mạnh, Liên Ngọc Cảnh đưa tay ôm eo cô, đôi môi cực nóng hôn xuống, Lý Đình toàn bộ sức lực bị hút đi, Liên Ngọc Cảnh là định mệnh đời cô không thể trốn tránh.
“Ưm”
Liên Ngọc Cảnh đưa tay nhéo ngực phải của Lý Đình, hai ngón tay trêu đùa kẹp đầṳ ѵú, bộ ngực kɧoáı ©ảʍ lại truyền đến hạ thể, du͙© vọиɠ vừa hạ xuống lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch. Liên Ngọc Cảnh đưa tay sờ mông Lý Đình, véo véo một chút rồi tiến đến âʍ ɦộ đang ướŧ áŧ.
“Không được!”
Lý Đình sợ hãi kêu to nhưng thấy ánh mắt cô giáo nhìn mình tựa như đau đớn khó nhịn, lại cực độ khát cầu, lòng cô lại mềm ra. Lý Đình cắn môi, Liên Ngọc Cảnh ôn nhu mát xa âʍ ɦộ của cô, ngón giữa ngẫu nhiên thăm dò cửa huyệt. Không cần phải nói thêm, thân thể Lý Đình biểu hiện rõ ràng là muốn Liên Ngọc Cảnh.
“Hay về nhà rồi tiếp tục…Em không nghĩ muốn ở nơi này…”
Nhìn người yêu bé nhỏ khóc nức nở thỏa hiệp, chọc người trìu mến. Liên Ngọc Cảnh vừa lòng cũng đã thực hiện được. Cô thật là giáo viên đồϊ ҍạϊ nhưng mà cô không khống chế được chính mình. Liên Ngọc Cảnh thu tay về, liếʍ ngón giữa còn dính mật dịch. Lý Đình quay đầu không xem, cắn môi run run, dáng vẻ này của Ngọc Cảnh thật câu dẫn.
Liên Ngọc Cảnh quay đầu lại lấy qυầи ɭóŧ cho Lý Đình, chính mình cũng mặc vào. Một lần nữa sửa sang lại đầu tóc, đeo mắt kính lên, lúc này biến lại trở về dáng vẻ đi dạy giống nhau. Lý Đình ăn mặc chỉnh tề, đeo cặp lên vai. Liên Ngọc Cảnh dắt tay cô, mang cô xuống hầm để xe. Lý Đình hơi bất ngờ, muốn cự tuyệt động tác thân mật, cô giáo và học sinh trong trường nắm tay nhau như vậy được sao? Liên Ngọc Cảnh mới mặc kệ, không buông tay Lý Đình, còn giúp cô sửa sang lại đầu tóc, hôn nhẹ trán cô bé. Lý Đình vốn dĩ đang cúi đầu đột ngột ngẩng đầu lên, cô thật sự không hiểu được tình cảm của cô giáo đối với mình. Chúng ta chỉ là bạn giường mà cô còn đối xử thân mật, săn sóc thế sao. Lý Đình bị cô làm cho hồ đồ. Hiện tại không lẽ cô sẽ cho rằng hai người thật sự yêu đương sao.