“A ha… tên khốn kiếp a hư ư… m… mau ư ưm mau dừng lại a a a hức… đây mà là cách gì chứ hư ưm a a… cút a a a không…”
Ánh mắt Dịch Hướng Dương nhìn cậu càng thêm mãnh liệt lại đói khát, đôi mắt chim ưng hẹp dài không ngưng một nhịp nào nhìn đến người ngồi trên nắp bồn cầu đồng phục xộc xệch cả người đều đỏ ran mở lớn hai chân mặc cho hắn trần trụi ngắm nhìn, thưởng thức vẻ đẹp của cậu.
Đôi chân dài với từng thớ cơ bắp khỏe khoắn run rẩy, từng ngón chân trăng trắng hồng hào cuộn tròn vì xấu hổ và liên tiếp những đợt triều xuy ập tới. Dịch Hướng Dương lúc này ở tư thế nửa quỳ thấp trước mặt Cảnh đại thiếu nhìn chăm chăm vào nơi bí ẩn riêng tư kia, một tay giúp Cảnh Nghi xóc dươиɠ ѵậŧ còn non nớt đang dựng đứng, một tay khác đang bận bịu cắm rễ khám phá miệng nhỏ bên dưới của cậu.
“A kh… không a ha ô ưm… đừng a a a a ư hức hư ha ~ ô hức a a a đừng đút… đút vào a ưm ưm ha… ân hức ~”
“Ha a ức đừng… như vậy a hư…”
Thông báo điểm thỏa mãn liên tục tăng làm Dịch Hướng Dương chỉ biết cười thầm, thì ra là rất thích, vậy mà ngoài miệng còn cứ nói không với đừng gì chứ, nhìn cơ thể cứ luôn giật nảy này đi, còn cả tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ kia, chậc chậc... nói ra ngoài ai mà tin Cảnh đại thiếu gia kiêu ngạo hống hách sẽ có lúc bày ra biểu tình sung sướиɠ lại cơ khát chỉ vì được một tên dân đen cắm ngón tay vào lỗ nhỏ chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù đã thao qua một lần nhưng thật sự vẫn phải thừa nhận người này quá cực phẩm, miệng nhỏ bên dưới dù đã bị ngón tay thao đến mềm mềm ướt đẫm nhưng vẫn vừa khít vừa bót, bên trong phải nói là ướt đến khó tả, nước nôi phân bố ngập ngụa ngây ngô nhấp nhả mυ'ŧ lấy ngón tay hắn, chỉ cần đưa tới càng sâu Cảnh Nghi liền sẽ như bị bật lên công tắc không thể kiềm lại mà rêи ɾỉ lớn hơn.
Nếu không phải có hệ thống giúp hắn che đậy động tĩnh thì có lẽ đã lớn chuyện rồi.
Tiếng thở dốc của Dịch Hướng Dương cũng ngày càng nhanh và nóng, hắn nhìn đến gương mặt hồng rực của thiếu niên và đôi mắt nước mơ màng của cậu mà hỏi: “Nghi Nghi sướиɠ lắm sao?”
“A ha không sướиɠ a hức… không sướиɠ ư ư a chút nào… ô hưm ân hô ~”
“Nhưng tớ thấy huyệt nhỏ của cậu cứ giật giật mà, còn đặc biệt rất nhiều nước. Cậu xem nó chảy ướt hết tay tớ rồi, dính lắm.”
“Hư a câm… câm miệng a a a a tên khốn cậu a a ư ư hứm…”, Cảnh Nghi trừng mắt lườm hắn nhưng nhìn biểu tình “chỉ đang nói sự thật” của hắn thì tức khắc hồng thấu, từ trong ra ngoài đều cực kì thẹn thùng giống như cậu ta chính là người dạy hư một đứa nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời, dụ dỗ nó làm chuyện xấu với mình, sa ngã cùng mình vậy.
Tội lỗi muốn chết.
Mà đâu biết kẻ xấu thật sự thực chất là quá giỏi ngụy trang, đôi mắt tựa như không biết gì nhưng ngón tay lại thoăn thoắt thuần thục cắm rút mỗi lúc một nhanh và mạnh đến điểm mẫm cảm của cậu ta khiến Cảnh Nghi phút chốc đầu óc lơ mơ, chỉ có thể yếu ớt trong thế bị động bị kɧoáı ©ảʍ vùi lấp.
Dịch Hướng Dương cảm thấy miệng nhỏ đã làm quen khá tốt, nụ cười nửa miệng như có như không, mặc cho nơi đó của Cảnh Nghi còn đang vô cùng mẫn cảm mà chèn thêm vào trong một ngón tay. Ngón tay hắn thon dài lộ rõ từng khớp xương thẳng tắp đi vào, căng vòng tròn nho nhỏ ra lớn hơn một chút, cả quá trình này khiến người trước mặt càng lúc càng phấn khích, khắp người tràn lan tê dại, cơ bắp dần thấm mệt vì liên tục run rẩy lộ ra vẻ mê người ngoài dự đoán.
“Hức ưm ha a… Dịch… Dịch Hướng… Dương a a hưm… dừng… lại a hư… mau hức ư… dừng ô ha ~”
Gương mặt Cảnh đại thiếu gia bị nhuộm đỏ vì xấu hổ ngượng ngùng, tròng mắt lại liên tục ánh lên vẻ không dám tin. Cậu ta cảm nhận được rất rõ hai ngón tay đã cắm vào toàn bộ, thậm chí tên khốn nạn kia còn liên tục thọc ngoáy xoay vòng ở bên trong, dường như còn chưa đủ mà đã bắt đầu khuấy đảo loạn cả lên. Nhưng tại sao… tại sao cậu ta không thể ngừng run rẩy chứ… bên dưới thật sướиɠ…
Tầm mắt Cảnh Nghi càng lúc càng mê li, cơ mặt cũng khó khống chế run theo từng nhịp ra vào của dị vật, ngón tay Dịch Hướng Dương cứ liên tục đỉnh tới rút ra không có nhịp độ cố định, mỗi khi đi vào đều dùng lực ma sát với đường hầm của cậu tạo thành luồng kɧoáı ©ảʍ cực đại truyền tới thâu tóm đại não.
Cảnh Nghi liên tục thở dốc rồi nức nở rêи ɾỉ thành tiếng, cơ thể cũng bị cuốn theo mà thành thật phối hợp, vòng eo tràn trề sức lực cong lên một đường như lưng tôm, hai chân mở thật lớn chào đón cảm giác vui sướиɠ từ ngón tay nam nhân mang lại.
Dịch Hướng Dương cũng bị phản ứng mãnh liệt của Cảnh Nghi làm cho hưng phấn mà nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt hắn dõi theo quan sát biểu tình mỗi lúc một đắm chìm vào tìиɧ ɖu͙© của thiếu niên, cảm giác căng chật ở đũng quần nói cho hắn biết hắn đã sắp đến giới hạn rồi.
Hắn cố tình để ngón tay cọ cọ vách thịt ướt sũng nước da^ʍ của cậu làm miệng nhỏ màu hồng bên dưới thẹn thùng co thắt dữ dội vì sướиɠ, thấy vậy hắn cười cười như lưu manh: “Nghi Nghi giỏi quá, ăn được hết cả ba ngón tay tớ rồi.”, vừa nói ngón tay hắn lại cố tình căng mở hoa huyệt yếu ớt của cậu ra lớn hơn, tác động tạo thành kɧoáı ©ảʍ quá lớn trực tiếp khiến Cảnh đại thiếu gia run rẩy phun trào.
“Hư ưm a… ô hức ~ không… không mà ân hô ~ A a a a a a a…!”
Đồng tử Cảnh Nghi căng cứng không dám tin, cảnh tượng trước mắt cậu ta chính là bản thân ở trước mặt Dịch Hướng Dương bắn ra, là bị cắm mặt sau tới bắn, cơ thể đều không thể kiểm soát được từng trận run rẩy kịch liệt và tiếng rêи ɾỉ cao vυ't mang theo vui thích cực hạn.
Mà nam nhân còn đang nhìn chằm chằm lỗ nhỏ của cậu ta mấp máy trào nước, khóe môi cong lên vì thích thú khó mà kiềm chế càng làm Cảnh Nghi xấu hổ hơn vạn lần nhưng cậu ta căn bản không thể suy nghĩ được gì, cũng không cách nào khống chế chính mình bình tĩnh trước sự vui sướиɠ mới mẻ khó có được.
Cơ thể thuôn dài cong eo giật nảy liên tục, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lung tung dính nhớp khắp nơi mang theo hương vị tanh nồng của tìиɧ ɖu͙©. Cảnh Nghi hổn hển thở dốc chưa thoát khỏi trận sung sướиɠ vừa rồi, tiểu huyệt còn đang khép mở liên tục như đóa hoa, vách thịt tê rần co rút mυ'ŧ lấy ba ngón tay, từ trong ra ngoài đều bị nam nhân xấu xa cắm đến đỏ bừng lên, miệng nhỏ bên dưới càng là đáng thương vì bị xâm phạm mà sưng tấy căng ra một vòng không còn thấy dù chỉ là một nếp gấp.
“Hức… ư…”
Khóe miệng Cảnh đại thiếu gia liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ chưa nguôi, gương mặt điển trai phủ lên sắc hồng, đáy mắt còn ngậm nước mơ màng chưa hồi thần. Dịch Hướng Dương thật sự rất muốn thao cậu ở đây nhưng hệ thống lại nhắc nhở hắn sắp có nhân viên dọn vệ sinh tới nên hắn chỉ có thể nhịn xuống cơn thèm khát mà bế cậu lên để cậu ngồi trên đùi mình dần lấy lại tỉnh táo.
Một hồi lâu sau trong mắt Cảnh Nghi mới hiện lên tia sáng, gò má vẫn còn nhiệt độ nóng bỏng lại thêm phần xấu hổ mà đỏ bừng.
Chết tiệt!! Vừa rồi là chuyện điên rồ gì chứ?! Cậu ta thế mà thật sự… thật sự bị một tên đàn ông cắm đến sướиɠ… còn… còn…
Lần trước chỉ là sự cố nhưng hôm nay bản thân cậu ta tỉnh táo a, tại sao lại không đẩy Dịch Hướng Dương ra chứ?! Trong đầu Cảnh đại thiếu gia là trăm ngàn nghi hoặc, thậm chí là cả sợ hãi. Nhớ tới những âm thanh dâʍ đãиɠ vừa rồi là do chính mình phát ra thì càng thêm bất an, không phải cậu ta bị tên này thao một lần mà đã hỏng rồi chứ? Không được! Cậu ta là trai thẳng! Trai thẳng a!
Gương mặt đang đỏ lại xanh, tức khắc lại trắng bệch.
Dịch Hướng Dương cũng nhìn ra hàng loạt nghi vấn và sự xấu hổ, giận dữ trong mắt cậu, vòng tay hắn ôm eo cậu càng thêm chặt, giọng nói dịu dàng như thể mang theo ma lực cất lên đầy quan tâm: “Nghi Nghi mệt lắm sao?”
Cảnh Nghi trên mặt đều là thẹn giận muốn lảng tránh sự tồn tại của Dịch Hướng Dương nhưng thực tế lại quá phũ phàng, bộ dáng thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong lòng nam sinh khác khiến cậu ta càng hoảng loạn. Đặc biệt là… cậu ta thế mà cảm thấy được tiểu huyệt đang chảy ra thứ gì đó, còn… còn có cảm giác trống rỗng kì lạ.
Cậu ta không dám trả lời nhưng hắn lại càng muốn lấn tới ép cậu phải đối diện, đặt một tay trên đùi cậu như thể muốn tách mở chân cậu ra làm Cảnh đại thiếu gia giật mình hoảng hốt túm lấy tay hắn, mặt mày tái mét lớn tiếng: “Cậu muốn làm gì?!”