Editor: 甘柑
Kiều gia nhị thiếu Kiều Nhất Lâm.
Nghe nói anh ta là con cháu nhà phú quý, bởi vì học ngành đạo diễn điện ảnh thế nên đã dựa vào quan hệ để có thể đến đoàn phim này làm phó đạo diễn, tích lũy thêm kinh nghiệm. Thế nhưng anh ta trước giờ chưa từng quan tâm đến công việc, cùng lắm cũng chỉ là làm ứng phó một chút, thường xuyên tìm cớ trốn việc.
Tư Sênh đã ở trong đoàn làm phim được nửa tháng cũng mới chỉ gặp qua anh ta một lần.
Còn lý do tại sao cô lại có ấn tượng với anh ta, chính là vì chiếc xe thể thao đó, sau khi được chỉnh sửa lại đã biến thành một chiếc xe trông vô cùng lòe loẹt.
Ở đầu xe có xịt sơn hình vẽ của một nhân vật hoạt hình nổi tiếng, trong xe bày bố vô số đồ phụ kiện của nhân vật hoạt hình này, đã thế lại còn tự cho rằng thế trông rất ngầu, là bất khả chiến bại.
Thật sự là vứt hết mặt mũi của tác giả bộ manhua đó.
Chiếc xe thể thao đỏ tươi chói mắt lọt vào trong tầm mắt, Tư Sênh nhìn thấy hình vẽ ở trên đầu xe, thực sự quá là cay mắt, cô lập tức quay đầu rời đi.
“Này!”
Cửa xe trượt xuống, một cái đầu đầy lông vàng chui ra từ bên trong, lớn tiếng hét về phía lưng của Tư Sênh.
“…”
Tư Sênh vẫn bước từng bước chỉnh tề, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Dám ở trong đoàn phim coi thường anh ta, Kiều nhị thế tổ với bản tính kiêu ngạo cảm thấy vô cùng không vui, anh ta hừ một tiếng, đầu lưỡi chạm chống vào hàm trên, nâng cao giọng tiếp tục hét: “Này, cái bánh ú to béo đang đi ở phía trước! Đang gọi cô đấy!”
“…”
Tư Sênh ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi bước từng bước về phía trước.
“Mẹ kiếp! Cái quái gì thế!”
Bị làm ngơ hai lần liên tiếp, Kiều Nhất Lâm tức giận, giơ ta nắm lấy mớ tóc vàng hoe, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Bước những bước chân lục thân bất nhận*, trực tiếp lao thẳng đến bên cạnh Tư Sênh, nắm chặt lấy cánh tay của cô.
*Lục thân bất nhận (六亲不认): mất hết tính người, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).
Tư Sênh phản ứng nhanh, cơ thế trong nháy mắt đã lập tức tránh được sang một bên.
Bắt phải không khí, Kiều Nhất Lâm lại càng tức giận hơn, thế nhưng khi vừa nhìn thấy dung mạo của Tư Sênh liền ngẩn ngơ, nộ khí cũng đã tiêu tan hơn nửa.
“Này, tôi gọi cô đó, không nghe thấy?”
Kiều Nhất Lâm hét lên, ngữ khí bực tức.
Tư Sênh hơi nhíu mày lại, dư quang liếc nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Nghe không hiểu tiếng chó sủa.”
Đây là bị chửi.
Kiều Nhất Lâm có thể nghe hiểu lời này, sự tức giận lại càng tăng thêm, thế nhưng cẩn thận liếc nhìn Tư Sênh hai cái, trong lòng cẩn thận phân tích một chút, đột nhiên lại nở nụ cười.
“Cô là đang cố ý đúng không?”
Vừa nói anh ta vừa cúi đầu xuống, hơi hơi híp mắt lại, bày ra bộ dạng tự tin mười phần, dùng giọng nói dụ hoặc lại giảo hoạt nói: “Thu hút sự chú ý của tôi?”
??
Tư Sênh thật sự cảm thấy kinh ngạc trước mạch não bất thường của tên nhị thế tổ này, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Chỉ bằng anh?”
Đảo mắt nhìn chiếc áo khoác quân đội rẻ tiền trên người cô, Kiều Nhất Lâm hất cằm một phát, cười đến tự tin lại khoa trương, trong giọng điệu mang theo vài phần khinh thường: “Tiểu gia ta đây, vẫn là tốt hơn nhiều so với bộ dạng của cô đi?”
Xung quanh thật ra đang có không ít người, thế nhưng khi nhìn thấy mọi chuyện phát triển theo hướng ngoài ý muốn này, cùng với bầu không khí dị thường, căng thẳng và tràn ngập mùi thuốc súng, bọn họ không khỏi cảm thấy không biết phải làm sao, âm thầm nuốt nước bọt.
Đây là đang muốn làm gì?
Là chủ ý của Tư Sênh muốn tìm cách để thu hút sự chú ý của Kiều nhị, hay là nói Kiều nhị tự mình đa tình nhất định phải đến gần tiếp cận?
“Hừ.”
Khóe miệng Tư Sênh hơi nhấc lên, nụ cười có chút lạnh lẽo.
Nếu như tên này đã thiếu đòn như vậy, thế thì dứt khoát giúp hắn hoàn thành ý nguyện đi.
“Nhất Lâm! Tư Sênh!”
Giọng nói của Trình Du Nhiên đột ngột truyền đến đã kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ đang dâng lên trong đầu cả Tư Sênh.
Những người đứng xem xung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Du Nhiên tỷ.”
Kiều Nhất Lâm vừa nhìn thấy Trình Du Nhiên hai mắt liền phát sáng, sải từng bước lớn về phía Trình Du Nhiên, sau khi chào hỏi xong anh ta nghiêng đầu, nhìn Tư Sênh một cái, bĩu môi nói: “Đó là trợ lý của chị à?”
Hắn rất có ấn tượng với cái “áo quân đội” ở bên cạnh Trình Du Nhiên.
Gọi cô ấy lại, vốn dĩ là muốn hỏi xem Trình Du Nhiên đang ở đâu, không ngờ tới lại không nhận được phản hồi của cô.
Trình Du Nhiên sửng sốt, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Nhất Lâm lại liếc nhìn Tư Sênh, nhàn nhạt nói: “Từ chức đi.”
Trình Du Nhiên cười nhẹ, thái độ dịu dàng mềm mại, hỏi: “Làm sao vậy? Cô ấy đắc tội với em?”
“Cũng không hẳn.” Kiều Nhất Lâm nhìn thấy cô ta cười, lập tức tâm viên ý mã*, tất cả sự tức giận đều biến mất không thấy dấu vết, tâm tình vô cùng tốt: “Chỉ là cảm thấy em có thể tìm được cho mình một trợ lý tốt hơn.”
*Tâm viên ý mã (心愿意马): đứng núi này trông núi nọ, sáng nắng chiều mưa, thất thường. Ý chỉ tâm tư luôn dễ dàng thay đổi, khó khống chế như một con ngựa.
“Nếu như cô ấy đắc tội em, chị thay mặt cô ấy xin lỗi.”
Trình Du Nhiên cười cười, liếc nhìn Tư Sênh một cái, giọng nói đùa cợt: “Nhưng mà cô ấy, vẫn là mong em có thể giữ lại cho chị.”
Tư Sênh: “….”
Hai người các người tôi một câu anh một câu, giống như thật sự có thể dễ dàng quyết định việc cô đi hay là ở.
Tư Sênh lười phải để ý bọn họ, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tư Sênh, Kiều Nhất Lâm hừ một tiếng: Coi như cô gặp may! Gặp được người chủ tốt như Du Nhiên tỷ!
----
Giờ ăn trưa.
Kiều Nhất Lâm vây xung quanh Trình Du Nhiên, nhất định không để Trình Du Nhiên ăn cơm hộp của đoàn phim, vì vậy đã đặc biệt phái người đi mua đồ ăn nóng về.
Kiều Nhất Lâm mặc dù tính cách ngỗ ngược, ham chơi, ngang tàng, lại còn có chút ấu trĩ, trong công việc lại tự do vô kỷ luật, bất quá, anh ta vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ ngông cuồng cũng dễ hiểu.
Hơn nữa anh ta lớn lên đẹp trai, đặt trong giới giải trí cũng được coi là xuất chúng, không hề thua kém so với những tiểu thịt tươi đang nổi, lại thêm xuất thân là công tử nhà giàu, nhân duyên trong đoàn phim cũng không tệ. Cho dù đôi lúc cảm thấy khó chịu, chỉ cần anh ta cười một cái, liền biến mất ngay tức khắc, thâm chí lại có thể gia tăng được hảo cảm.
Như lúc này thấy anh ta đối đãi với Trình Du Nhiên đặc biệt như vậy, người khác đều cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Mặc dù nói Trình Du Nhiên lớn hơn anh ta hai ba tuổi, nhưng tuổi tác không phải là khoảng cách, nếu như hai bọn họ ở bên nhau, chính là một đôi kim đồng ngọc nữ.
………..
“Tư Sênh, cái này cho chị đấy.”
Tư Sênh đang ngồi ở dưới gốc cây ăn cơm hộp, đang cảm thấy lạnh muốn chết thì nhìn thấy một ly trà sữa được đưa tới trước mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn, là một cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, khi cười lên đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, có chút đáng yêu.
Cô ấy tên là Đào Lạc Lạc, là một diễn viên phụ trong đoàn phim.
Trước kia lúc đang quay phim thì không may gặp chấn thương, Tư Sênh thuận tay giúp cô ấy xử lý, từ đó về sau thường xuyên đem cho Tư Sênh trà sữa, bành quy, đồ ăn vặt đủ các thứ.
“Cảm ơn.”
Tư Sênh nhận lấy trà sữa.
Đào Lạc Lạc thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đặt cốc trà sữa của mình ở bên cạnh, mở hộp cơm ra, nói: “Kiều nhị thiếu đó, chị không cần phải đặt ở trong lòng, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, còn có Du Nhiên tỷ che chở cho chị, nghe nói Kiều nhị thiếu rất nghe lời Du Nhiên tỷ.”
“…..”
Tư Sênh không nói gì, gắp một miếng đậu cô ve vào trong miệng.
Thời tiết thật sự quá lạnh, mới chỉ để một lúc, đồ ăn đã nguội ngắt rồi.
“Bất quá.” Đào Lạc Lạc đột nhiên dựa lại gần hơn một chút, đè thấp giọng nói: “Em thấy hình như Du Nhiên tỷ đối với Kiều nhị thiếu có chút ý tứ, chị ấy cũng đang độc thân, tại sao hai người họ lại không ở bên nhau?”
Tư Sênh dịch sang bên cạnh một chút, giọng nói nhạt nhẽo: “Không biết.”
Trình Du Nhiên đương nhiên là đã đánh chủ ý lên người Kiều Nhất Lâm.
Kiều Nhất Lâm thật lòng thích cô ta, hơn nữa so về bối cảnh gia đình thì người chống lưng trước đó của cô ta hoàn toàn không thể so sánh, huống hồ chỉ khi cùng Kiều Nhất Lâm ở bên nhau thì cô ta mới có thể nắm được quyền chủ động.
Chọn ai không cần nói cũng biết.
Bất quá, hiện tại mớ hỗn độn của cô ta vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, đề phòng vạn nhất, thế nên vẫn chưa dám liều lĩnh cùng Kiều Nhất Lâm ở bên nhau.
Thái độ của Tư Sênh lạnh nhạt nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc Đào Lạc Lạc tiếp tục nhiệt tình bát quái, từ Trình Du Nhiên, Kiều Nhất Lâm nói đến mấy tiểu minh tinh nào đó đang nổi, ba la ba la nói một đống chuyện.
Tư Sênh an tĩnh ngồi ăn hộp cơm đã nguội ngắt của mình.
“Chị đã xem tin tức chưa? Vương tổng của tập đoàn Thế Hằng, chính là tên béo ú dầu mỡ đó, tối hôm qua đã bị truyền ra ngoài một đống ảnh và video, trên mạng truyền nhanh đến chóng mặt. Vốn nghĩ thế đã là đủ thảm rồi, kết quả còn bị moi ra là có liên quan đến tham ô công quỹ, tuyết thượng gia sương*….”
*Tuyết thượng gia sương (雪上加霜): họa vô đơn chí, liên tiếp gặp nạn.
Vương tổng của Thế Hằng…..
Ẩn ẩn chạm tới đoạn ký ức nào đó, Tư Sênh vừa muốn hỏi thêm vài câu, lại cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi tới, cô đem hộp cơm khẽ đặt lên đầu gối của mình, ngay sau đó liền nhìn thấy một quả cầu tuyết bay xoẹt qua mép cơm hộp.
“Bụp” một tiếng, quả cầu tuyết đập trên mặt đất, đồng thời cũng đập tắt đi sự nhiệt tình tám chuyện của Đào Lạc Lạc.
Tư Sênh ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Kiều Nhất Lâm đang dựa người vào xe bảo mẫu, một tay đút trong túi quần, tay kia cầm quả cầu tuyết tung hứng, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía này.
Đào Lạc Lạc chớp chớp mắt, kinh ngạc há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Anh ta cũng chỉ là một thằng nhóc…”
Giây tiếp theo, chỉ nhìn thấy quả cầu tuyết rơi trở lại trong tay Kiều Nhất Lâm, anh ta tiến lên một bước, cánh tay vung lên, quả cầu tuyết ngay lập tức rời khỏi bàn tay, theo động tác của anh ta bị ném ra ngoài.
Mục tiêu không phải là hai người bọn họ và hộp cơm, nhưng….
Tư Sênh, người vốn được dự đoán sẽ là mục tiêu của anh ta, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, khuôn mặt nhiễm một tầng sương giá.
Quả cầu tuyết bay xuyên qua cành cây, những cành cây trơ trụi sau một đêm đã bị đóng một lớp tuyết dày, do có tác động của quả cầu tuyết bị ném tới, từng lớp tuyết ào ào rơi xuống, từng khối từng khối.
Không những rơi đầy người hai bọn họ, mà còn rơi vào trong hộp cơm không ít.
“….”
Đào Lạc Lạc muốn mắng người, thế nhưng lại không dám.
Cô ấy nhìn thấy Tư Sênh đứng dậy.
Tư Sênh cầm hộp cơm đã bị phủ đầy tuyết, đôi mắt lạnh lẽo, biểu cảm lạnh lùng, mặt không biểu tình đi về phía Kiều Nhất Lâm.
Vốn dĩ chỉ muốn chơi đùa một chút, không nghĩ tới bị đập rơi xuống nhiều tuyết đến vậy, Kiều Nhất Lâm nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tư Sênh, không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút chột dạ.
Rất nhanh, Tư Sênh đã đứng ở trước mặt hắn, lành lạnh hỏi: “Tay của cậu lại rẻ tiền đến vậy?”
“Tôi….”
Kiều Nhất Lâm sờ sờ mũi, đang định nói chuyện liền nhìn thấy bóng dáng hộp cơm mơ hồ, cả hộp cơm trực tiếp bị úp lên mặt hắn.
Trong giây phút bị đồ ăn che kín tầm nhìn, trong đầu của Kiều Nhất Lâm chỉ còn sót lại bốn chữ to đùng.
KỲ, SỈ, ĐẠI, NHỤC!
*Kỳ sỉ đại nhục (奇耻大辱): nghĩa là vô cùng nhục nhã, một nỗi nhục lớn