Chiếc Xe Đạp Màu Xanh

Quyển 1 - Chương 21

- Bác Ađriêng!

Ngồi xổm trong vườn ra "của mình", với chiếc áo blu phụ nữ nông thôn màu đen lấm chấm hoa xanh và trắng, đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành, Lêa đứng bật dậy, tay vẫn cầm một nắm cỏ dại.

Cùng với Cami, ông tu sĩ dòng Đôminic bước tới, tay vén cao tấm áo dài trắng. Lêa xà vào vòng tay ông.

- Được gặp bác, cháu sung sướиɠ quá!

- Bác đã gặp Lôrăng, anh ấy hiện đang ở Boócđô. - Cami nói liền một hơi.

- Ở Boócđô?

- Anh ấy muốn về gặp tôi, nhưng bác chị không cho...

- Hiện nay mọi sự đều tốt đẹp, cậu ấy sống yên ổn.

- Sống ở đâu hả bác? Cháu muốn gặp anh ấy.

- Bây giờ thì chưa được. Nguy hiểm lắm. Nay mai, bác sẽ cho cháu biết lúc nào cháu có thể gặp cậu ấy.

- Sớm thôi, phải không bác?

- Sức khoẻ anh ấy thế nào? - Lêa hỏi.

- Tốt thôi, tuy có mệt. Sau khi trốn thoát khỏi Condidơ, cậu ấy tị nạn tại Thuỵ Sĩ. Đến Thuỵ Sĩ, cậu ấy ốm nặng không báo tin cho ai được. Vài hôm nữa, bác sẽ đưa cậu ấy về vùng tự do.

- Anh ấy cần những gì?

- Lúc này thì chưa cần gì hết. Thứ năm tuần sau, bác sẽ quay lại Lănggông thăm cha Đuyprê. Bác sẽ tới đây nói cho Cami biết có thể tìm gặp Lôrawng như thế nào. Từ nay đến đó, các cháu đừng nói năng gì hết, bác van các cháu đấy. Nếu vạn nhất không tới được thì bác sẽ gửi thư cho Phrăngxoadơ. Nó phục vụ trong bộ phận cha Đuyprê đang nằm điều trị.

- Giao một nhiệm vụ như thế cho chị ấy, liệu có được không? - Cami hỏi, đầu cúi thấp.

Hai bác cháu Lêa ngạc nhiên nhìn chị.

- Sao... sao chị lại nói thế?

- Phrăngxoadơ không phải là chị gái Lêa hay sao? Các cháu không cùng nhau sống dưới cùng một mái nhà hay sao?

- Cháu biết lắm...

Ađriêng và Lêa nhìn nhau ngơ ngác. Do đâu có sự dè dặt, sự nghi kỵ bất thần này? Thật xa lạ với Cami.

- Chị ấy có thể đánh mất thư... có thể bị bon Đức bắt giữ. - Cami ấp úng, mặt đỏ gay.

- Cami, cháu giấu bác điều gì đó. Vì sao cháu nghi ngờ Phrăngxoadơ?

- Không... không... không có gì cả đâu. Cháu chỉ sợ cho Lôrăng thôi.

Cha Đenmax đi mấy bước rồi quay lại.

- Bác sẽ ghi địa chỉ, cài vào trong bìa cuốn Con đường thánh thiện của Teredơ đờ Avila. Nhưng có lẽ không cần phải quá thận trọng đến thế. Bác sẽ đích thân đến báo địa chỉ với cháu.

Họ cùng quay vào nhà.

Ngồi trên ghế đá nhìn ra Benlơvuy và ngọn đồi Vecđơle, tay chống cằm, tay cầm can, Pie Đenmax nhìn thẳng phía trước, trên môi nở một nụ cười mơ màng.

- Thế nào chú, chú ngồi nghỉ đấy à? - Ađriêng cất tiếng vui vẻ.

- Chút ít thôi, Idaben bảo tôi dọn đồ đạc trong phòng bà ấy. Tôi không chịu được nữa.

- Ba ơi, má con....

- Thưa bác Đenmax, cháu hiểu bác. - Cami cắt ngang lời Lêa - Không gì vất vả hơn phải dọn dẹp đồ đạc.

- Đúng thế. - ông hoan hỉ trả lời - Idaben không muốn hiểu là tôi bắt đầu già nua...

Lêa quay mặt đi.

Ngồi trên thảm cỏ trước mái hiên, Cami và Phrăngxoadơ dìu bé Saclơ bước những bước chập chững đầu tiên.

- Chỉ một tháng nữa là cháu đi được - Phrăngxoadơ lên tiếng.

- Hai bà Xiđôni và Ruýt cũng bảo thế. Họ nói đứa bé không bụ bẫm thì sớm biết đi.

- Chắc hẳn Lôrăng sẽ sung sướиɠ lắm nếu được nhìn thấy cháu. Lạ thật! Từ hôm anh ấy trốn thoát, chị vẫn không nhận được tin tức gì.

Cami cắn môi, im lặng.

- Giá không bỏ trốn thì có lẽ anh ấy cũng được phóng thích như Machiax rồi. - Phrăngxoadơ vừa nói tiếp vừa nâng thằng bé lên, nó nhảy nhót và cười thích thú.

Một chú bé xinh đẹp, giống cả bố lẫn mẹ. Nó lớn như thổi và chưa đau ốm bao giờ. Cami yêu con với một tình yêu vừa tha thiết vừa lo âu. Chị say sưa nhìn con như thể nơm nớp bất cứ lúc nào nó cũng có thể biến mất. Nó vui tính, không bao giờ mếu máo. Mọi người đều yêu quý nó, trừ Lêa không sao kìm nén một cảm giác ghen tuông mỗi khi nhìn thấy nó, mặc dù ngay từ đầu đã tỏ rõ một niềm ưu ái rõ rệt.

- Chị sẽ đọc cuốn sách mà bác Ađriêng gửi tôi đưa cho chị chứ? Con đường thánh thiện, chắc hẳn không có gì thú vị lắm.

- Đúng, không thú vị, nhưng có lẽ bổ ích để có thêm sức sống.

- Có lẽ chị nói đúng. - Phrăngxoadơ đáp, nét mặt bỗng nhiên rầu rĩ.

Cami nhận thấy cô ta thay đổi hẳn nét mặt nhưng làm như thể không hay biết gì hết. Chị chơi với con, thích thú trước vẻ mặt và điệu bộ của nó.

- Chị ấy sung sướиɠ vì được làm mẹ - Phrăngxoadơ thầm nghĩ.

Quả là vào ngày chủ nhật ấy, Cami nét mặt rạng rỡ đến mức trở lên xinh đẹp. Vì không mua được vải, nên chị không để tang bố chồng và anh trai, và chị bận một chiếc áo dài cũ bằng vải bông màu xanh nhạt làm noỏi bật đôi mắt, sắc da rám nắng và mái tóc óng ánh dưới nắng mặt trời. Chị mảnh dẻ tới mức có dáng vẻ một thiếu nữ yểu điệu. Bên cạnh chị, Phrăngxoadơ, tóc nâu có vẻ già hơn, đàn bà hơn, tuy kém chị ba tuổi.

Từ ngày làm việc đều đặn ở bệnh viện Lănggông, Phrăngxoadơ thay đổi nhiều, cô trở nên hấp dẫn hơn, uốn tóc tuyệt đẹp, phấn sáp quá mức, theo ý kiến bà Ruýt và bà Becnađet, quần áo sang trọng, tuy nhà nước có chính sách hạn chế. Chiếc áo dài bằng kụa đỏ lấm chấm xanh nước biển có thắt lưng của cô ta hình như là sản phẩm của một hiệu may nổi tiếng, chứ không phải là sản phẩm của bà thợ may xoàng xĩnh ở Lănggông như lời cô nói.

"Mai, mình sẽ gặp Lôrăng" - Cami thầm nghĩ.

Lêa có vẻ rất cau có. Nàng đến gặp Machiax tại Xanh Make, ở nhà một người bạn anh đi vắng vào ngày hôm đó. Machiax thì hoan hỉ được sống những giờ phút xa Môngtiac, xa ánh mắt dò la của bà Ruýt và vẻ mặt lo âu của bố mẹ mình. Từ hôm gặp nhau trong giáo đường ở Venđơle, đến nay, anh không gặp riêng một mình Lêa được phút nào, khiến anh băn khoăn không biết có phải nàng cố tránh anh không. Bởi vậy, mỗi buổi tối thứ năm, khi nàng bước vào bếp trong trang ấp, sắc mặt xanh xao, bảo anh đi theo nàng, anh rất ngạc nhiên. Anh đi theo nàng vào kho lúa, và ở đấy, không nói nửa lời, nàng sà vào lòng anh, run rẩy như một con cừu non. ANh dịu dàng hôn lên đôi môi lạnh giá và đặt nàng nằm dài trên lớp cỏ khô, mong sưởi ấm nàng: hai cánh tay nàng chắp lại sau gáy cứng đờ. Nàng khép chặt đùi, anh vất vả lắm mới mở ra được và tuy ham muốn, Lêa phải cố gắng mãi họ mới làʍ t̠ìиɦ được với nhau. Cuộc giao hoan ấy để lại cho Machiax một dư vị cay đắng kì lạ

Nhằm xua tan kỷ niệm ấy đi, anh sửa doạn tại nhà người bạn một bữa ăn chiều giiống kiểu trước kia Lêa rất thích: bánh ngọt với mứt dâu, vang trắng ngọt lâu năm, hạnh đào dầm rượu mạnh, kem caramen. Anh phải hết sức khéo léo mới kiếm được mấy thứ đó. Căn nhà xoàng xĩnh và cũ kĩ thơm nức mùi hoa hồng anh cắm hầu như mọi nơi. Tất cả những thứ đó làm cô gái cười nụ. Làm ra kiểu chủ nhân, anh nâng cốc vang lên:

- Hãy uống vì hạnh phúc của chúng ta.

Lêa uống liền một hơi.

- Nữa, uống nữa.

Machiax vừa mỉm cười vừa rót thêm rượu.

Tay cầm ly rượu, Lêa đi vòng quanh căn phòng, dừng lại lâu trước chiếc lò sưởi cao trên đặt một bức hoạ thành phố Luôcđơ vẽ trên một mảnh vỏ cây, một con chồn đen nhồi rơm đã bị sâu ăn, một cuốn lịch bưu điện, một bó hoa hồng avf những bức ảnh vàng ố.

- Nhà bạn anh dễ thương quá. - Nàng chậm rãi nói. - Buồng ngủ ở đâu?

Một thoáng khó chịu trong ánh mắt Machiax: anh không quen lối phóng túng của nàng trong ân ái. Bất giác anh muốn nàng rụt rè hơn trong yêu đương. ANh có cảm giác khó chịu là chính nàng điều khiển và anh thấy như thế là không bình thường, cũng không thoả đáng. Đối với anh, giờ đây, rõ ràng nàng phải trơ thành vợ chồng. Có thể khác được không? Bước chân vào buồng ngủ, Lêa suýt bật cười vì thấy nó giống buồng của bà cụ Xiđôni: cũng giường cao bằng gỗ hồ đào, phủ tấm vải trải giường bằng vải bông trắng và một chiếc nệm dày cộm bằng xa tanh đỏ, phía trên giuờng, gắn một chiếc thánh giá lớn bằng gỗ đen với một cành hoàng dương cầu phúc; đối diện giường, hai bên cửa sổ treo hai bức chân dung nông dân ăn mặc ngày lể và cạnh cửa ra vào kê một chiếc tủ rất lớn.

Lêa quẳng dép vào góc phòng. Sàn gạch lạnh làm nàng thích thú. Nàng đặt cốc lên bàn avf bắt đầu cởi bỏ quần áo vừa khe khẽ hát.

Machiax trải vải trắng lên giường. Lêa nằm dai, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Nghe mùi oải hương đâu đây. - Nàng nghĩ bụng với một thoáng kinh hoàng.

- Cho em uống nữa đi.

-Em uống nhiều quá đấy! - Machiax mang chai tới bảo.

- Khi làm việc, anh phải cởi trần ra. Nếu không người ta nghĩ cái đầu sạm nắng của anh cắm trên một thân hình không phải của nó. Như thế không đẹp.

Anh cho em thấy có đẹp hay không. - Anh vừa nói vừa nằm xuống bên cạnh và kéo nàng vào lòng.

-Anh chờ em đặt ly xuống đã.

Hai người ôm chằm lấy nhau, cười nói ầm ĩ dưới ánh mắt lạnh lùng của các bức chân dung treo trên tường.

Ngồi xếp bằng tròn trên giường, chăn đệm nhàu nát hai mắt thâm quầng, tóc tai rũ rượi, Lêa ăn ngấu nghiến bánh ngọt, trái cây, kem và uống vang làm đầu nàng choáng váng. Machiax say sưa nhìn nàng.

- Thôi đừng nhìn em như thế.

- Anh nhìn em không chán mắt, em đẹp quá!

- Đó không phải lí do.

- Khi em trở thành vợ anh, anh tha hồ ngắm nhìn.

Lêa đang đưa miếng bánh lên miệng bỗng dừng tay lại.

- Anh nói gì?

- Nói lấy em làm vợ, chứ còn gì nữa.

- Em không muốn lấy chồng.

- Vì sao?

Lêa nhún vai.

- Anh không xứng với em phải không?

- Anh đừng nói những điều ngớ ngẩn nữa. Em không muốn lấy chồng, chấm hết.

- Mọi cô gái đều muốn lấy chồng cơ mà.

- Có thể, nhưng em không giống họ. Em van anh, đừng nói chuyện đó nữa.

- Trái lại, chúng ta phải nói, anh yêu em và muốn cưới em. - Anh vừa nói vừa nắm chặt cánh tay nàng.

- Bỏ em ra, anh làm em đau.

Machiax càng xiết chặt cánh tay nàng.

- Anh hoàn toàn điên rồ, em đã bảo anh bỏ em ra!

- Không bỏ, nếu em chưa hứa sẽ lấy anh.

- Không bao giờ, anh nghe rõ chưa, không bao giờ.

Anh giơ tay lên.

- Anh đánh đi... cứ đánh đi... còn chờ gì nữa?

- Nhưng vì sao?

- Vì tôi không yêu anh.

Machiax giận tím mặt. Một cách bản năng, Lêa co rúm người lại trong một góc giường.

- Cô nói gì?

Nàng nhảy vụt dậy, mặc quần áo.

- Machiax, đừng giận em, em yêu anh lắm... em yêu lắm lắm từ những bao giờ, nhưng không phải như là vợ anh.

- Thế nhưng em là vợ anh.

Lêa cài xong áo. Nàng nhìn Machiax vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi trên mớ chăn đệm nhàu nát, hai chân bỏ thõng, đầu cúi thấp, một mớ tóc che kín mặt. Nàng bỗng cảm thấy một chút âu yếm trong lòng. Anh giống biết bao đứa trẻ ngày xưa chiều theo mọi ý muốn ngông cuồng trong tuổi thơ của nàng! Lêa ngồi xuống bên anh và tựa đầu lên vai anh.

- Anh nghe em, anh phải biết điều, không phải chúng ta ăn ngủ với nhau mà phải lấy nhau đâu.

- Ai vậy?

- Anh muốn nói cái gì?

- Người yêu của em là ai?

- Em không hiểu anh muốn nói gì.

- Cô cho tôi là thằng ngốc chứ gì. Cô tưởng tôi không nhận thấy cô không còn trinh tiết nữa hay sao?

Mặt đỏ bừng, Lêa đứng vụt dậy tìm dép. Một chiếc dưới chân giường, một chiếc dưới tủ. Lêa bò xuống định lấy. Machiax nhanh hơn chộp lấy.

- Cô trả lời tôi không? Đứa nào thế?

- Anh làm tôi bực mình, cái đó không dính dáng gì tới anh.

- Đồ dâʍ đãиɠ... Lúc đầu tôi không muốn tin như thế, tôi nghĩ bụng: cô ta không thế, cô ta là một cô gái tử tế... có lẽ hắn là người chồng chưa cưới tội nghiệp... có lẽ cô ta muốn chiều hắn trước khi ra trận... tôi không thể giận hắn được... nhưng bây giờ tôi thấy rõ không phải người anh trai tội nghiệp của Cami đã khiến cô trở nên truỵ lạc đến thế... đồ đê tiện... cô... mà tôi định lấy làm vợ... chẳng khác gì chị gái cô... con đĩ của bọn bôsơ... con đĩ của bọn bôsơ...

Anh chàng khốn khổ nằm soài lên giuờng nức nở.

Sững sờ, hoang mang, Lêa đứng như trời trồng, nhìn trước mặt mà không thấy gì hết.

Họ ở trong trạng thái đó một lúc lâu, Lêa thì im lìm như tượng gỗ; Machiax thì đầm đìa nước mắt. Anh trở lại bình tĩnh. Lêa bỗng làm anh sợ hãi. Lấy vải trải giường lau khô nước mắt, anh lại đến bên nàng. Trên khuôn mặt tái xanh, cặp mắ cô gái đăm đăm bất động khác thường. Cố hết sức mình, nàng động đậy và nói giọng ân thầm:

-

Lúc nãy anh nói gì?

Machiax hối hận về những điều mình nói.

- Không gì cả đâu, tôi giận đấy thôi.

Nàng nhắc lại:

- Lúc nãy anh muốn nói gì?

- Không gì cả đâu, tôi cam đoan với cô, không gì cả đâu.

-..."Chẳng khác gì chị gái cô...con đĩ của bọn bôsơ..." Rồi như ngọn cỏ rạp mình xuống dưới lưỡi liềm, cô gái từ từ ngã xuống. Machiax ngã xuống theo và trên nền lát gạch đỏ, anh tìmcách vỗ về nàng.

- Không, anh đừng nói gì hết: ôm em thật chặt vào... Sao anh có thể nghĩ?...

- Anh xin lỗi em...

-... Rằng em...

- Em im đi. - Anh thầm thì và hôn lên môi nàng đẻ không cho nàng nói.

- Phrăngxoadơ...Ồ! Bây giờ em hiểu rồi... ba... tội nghiệp ba, đừng cho ba biết... Machiax, em phải làm gì bây giờ?

- Em yêu quý, em đừng nghĩ tới cáo đó nữa... có thể anh nhầm.

Bất giác, Lêa hôn trả chàng trai. Một lần nữa họ lại làʍ t̠ìиɦ với nhau.

Lêa không muốn Machiax tiễn nàng về tận Môngtiac.

Nàng lấy cớ đau đầu nặng để đi nằm mà khoong ăn tối. Trên thang gác, nàng gặp hia sĩ quan Đức. Họ chào nàng và tránh ra cho nàng đi qua.

Cuối cùng, một mình giữa cảnh bề bộn mà nàng ưa thích, Lêa ngồi phịch xuống đống chăn gối. Thế là cái điều nàng ngờ vực đã thành sự thật; Phrănxoado, chị gái của nàng là người tình của một trong hai người Đức kia. Người nào? Chắc chắn là Ôttô Crame. Vì tình yêu âm nhạc mà!

Có tiếng gõ cửa.

- Gì thế?

- Tôi đây, Cami đây, có vào được không?

- Được.

- Chị thân yêu, quả là chị không được khoẻ, tôi mang thuốc lên cho chị đây.

- Cảm ơn cô. - Lêa đáp và cầm lấy viện thuốc cùng cốc nước Cami trao cho.

- Mai, chị vui lòng đi cùng tôi. Lôrăng sẽ vui lòng, anh ấy yêu mến chị lắm.

- Ít lâu nay, cô có thấy gì đặc biệt ở Phrăngxoadơ không?

- Không, chị muốn bảo sao?

Lêa nhìn Cami, vẻ ngờ vực.

- Thái độ thận trọng của cô hôm trước là do đâu?

Cami đỏ mặt không đáp.

- Cô cũng nghĩ là... chị ấy và viên trung uý...

- Chị im đi... thế thì kinh khủng quá...

- Nhưng cô có ý như thế kia mà?

- Không thể như thế được... chúng ta nhầm đấy thôi.

- Thế nếu chúng ta không nhầm?

- Nếu thế thì kinh khủng quá. - Cami nói nhỏ và hai tay ôm lấy mặt.

- Phải làm rõ ra, để tôi đi hỏi chị ấy.

- Lúc này không nên...chừng nào tôi chưa gặp Lôrăng thì chưa nên.

- Ai có thể ngờ rằng Phrăngxoadơ...

- Đừng vội đnáh giá chị ấy, chúng ta chưa biết đích xác gì cả. Và...nếu đúng thế chăng nữa thì là vì chị ấy yêu.

- Đó không phải là một lí do.

- Đó là lí do chính đáng nhất.

Lêa sửng sốt nhìn Cami. Sao! Cami đờ Acgila, con người khắc khổ ấy biết gì về tình yêu, về nỗi niềm say đắm trong yêu đương? Hình ảnh Cami chân đứng không vững nhưng quả quyết bắn gíêt để bảo vệ nàng, hình ảnh đó trở lại trong kí ức Lêa. Lúc đó, Cami đã không rụt rè, và có lẽ trong tình yêu... chị cũng cuồng nhiệt trong vòng tay Lôrăng... Không! Lêa không sao chịu được ý nghĩ đó.

- Cô không biết mình nói gì rồi. Cô quên hắn là người Đức hay sao?

- Than ôi! Tôi không quên... Đã mấy tuần nay...

- Sao? Thế mà cô không nói gì hết...

- Tôi biết nói gì với chị? Chỉ là cảm giác, vài ánh mắt bất chợt, không có gì cụ thể cả.

- Dẫu sao đáng lẽ cô cũng nên bảo tôi. A! Giá má còn sống! Cô có nghĩ là những người khác cũng nghi ngờ điều gì không?

- Tôi không rõ. Phải đi ngủ thôi: mai chúng ta phải đi sớm. Tôi đã kiểm tra thùng khí than, mọi cái đều ổn. Lêa, tôi sung sướиɠ lắm. Chỉ vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ gặp Lôrăng. Ồ! Chị thân yêu, chị tha lỗi cho tôi, tôi thật vụng về và ích kỷ. Rồi chị sẽ sớm gặp một chàng trai tốt bụng mạng lại hạnh phúc cho chị chẳng khác gì anh trai tôi. - Cami vừa nói vừa ôm hôn Lêa thắm thiết.

Lêa vội vã trút bỏ quần áo, xỏ tay vào một chiếc áo ngủ cũn cỡn, khiến nàng có vẻ một cô bé gái. Trong buồng tắm, nàng đánh răng, chải tóc thật dữ dội. Tấm gương soi phản chiếu hình ảnh khuôn mặt lì lợm, căng thẳng. Nếu ngày mai, ở La Rêôn, nàng có bộ mặt như thế thì Lôrăng khó có thể thấy nàng xinh đẹp. Một nụ cười rạng rỡ xoá nhoà vẻ mặt cau có, cặp mắt nàng long lanh, hai hàm răng nàng căn lấy môi, ngực nàng phập phồng...

"Lôrăng, chỉ có hai chúng ta".

Họ đi qua đường giới tuyến không có gì trắc trở. Trên con đường vắng vẻ, cỗ xe lăn thoải mái như thể nó cũng say sưa được vào vùng tự do.

Ra khỏi La Rêôn, Lêa lái sang một con đường nhỏ bên treái. Một lát sau xuất hiện một hàng rào cây xanh được cắt tỉa. Cánh cổng sắt mở. Xe lăn bánh trên một lối đi rộng rải sỏi, hai bên trồng hoa hồng, rồi lại đỗ trước bậc tam cấp một toàn nhà đồ ssọ kiểu đầu thế kỷ, nặng nề, thiếu duyên dáng. Lêa tắt máy. Chỉ có tiếng chim hót và tiếng bi bô của bé Saclơ vừa sực tỉnh trên tay mẹ. Trên lối quanh vào nhà, xuất hiện một bóng người cao lớn, khập khiễng. Lêa và Cami cùng bước xuống xe. Cami trao con cho lêa và vừa chạy về phía người đàn ông vừa kêu:

- Lôrăng...

Lêa ôm thằng bé chặt hơn, đôi tay bé bỏng của nó quàng lên cổ nàng. Nàng muốn thoát khỏi cảnh hai người trong vòng tay nhau, nhưng không sao động đậy nổi. Sau một khoảnh khắc mà nàng thấy vô tận, hai vợ chồng Lôrăng, tay cầm tay, tiến về phía nàng. Hân hoan dưới ánh mắt ấm áp cuả Lôrăng, nàng suýt bỏ đứa bé xuống để sà vào vòng tay anh, nhưng Cami vội bế lấy và trrtao cho bố nó. Anh vụng về nâng nó lên cao và ngắm nhìn nó như thể không tin vào mắt mình.

- Con trai tôi. - Anh ấp úng, trong khi một giọt lệ chảy trên má và rơi vào hàng ria mép rậm làm anh có vẻ già đi.

Anh thận trọng đặt nụ hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của con.

- Saclơ, con trai tôi.

- Giá không có Lêa, thì cả con, cả em không còn ngày nay.

Lôrăng trao Saclơ cho mẹ nó và kéo Lêa vào lòng.

- Tôi tin chắc là tôi có thể tin cậy ở cô. Cảm ơn cô.

Anh hôn lên mái tóc nàng, chỗ gần tai.

- Cảm ơn. - Anh thầm thì một cách nhiệt thành.

Lêa muốn thét lên tiếng nói của tình yêu đang dâng lên trong lòng nàng.

- Lôrăng... Lôrăng, nếu anh biết...

- Tôi biết, tình hình thậy gay go, ông Ađrriêng đã kể hết với tôi. Cô đã rất dũng cảm.

- Không đâu, tôi đâu có dũng cảm. - Lêa giận dỗi nói. - Tôi không thể làm khác, chỉ có thế thôi.

- Lôrăng, anh đừng tin lời chị ấy, chị ấy thật tuyệt vời.

- Anh biết.

Một người đàn ông và một người đàn bà tuổi khoảng sáu mươi bước tới gặp họ.

- Cami và Lêa, tôi xin giới thiệu ông và bà Đơbray, chủ nhà, những người có thể gặp hiểm nghèo vì tiếp đón những người bỏ trốn như tôi.

- Ông đờ Acgila, ông đừng nói thế, giúp đỡ binh sĩ chúng ta là một vinh dự. - Ông Đờbray nói quả quyết.

- Chúng tôi chỉ làm nghĩa vụ của mình. - Bà vợ ông khẳng định, giọng dịu dàng.

- Đây là Cami, vợ tôi và Saclơ, con trai tôi.

- Saclơ à?... Thưa bà, thế là bà không thận trọng, bà không biết tên riêng hợp thời hiện nay là Philip hay sao? - Ông Đơbray nói, giọng trêu chọc.

- Thưa ông, thời thượng sẽ qua đi. Tôi rất sung sướиɠ được cảm ơn ông bà về tất cả nhừng gì ông bà đã giúp đỡ nhà tôi.

- Con trai ông bà đây đã ngã xuống như một vị anh hùng ở Đoongkec. - Lôrăng giới thiệu.

Cami định nói.

- Xin bà đừng nói gì hết... lời nói là bất lực. Thôi, mời ông bà vào nhà. Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?

- Cô Đenmax, Lêa Đenmax, một cô bạn rất thân thiết, người mang lại hạnh phúc cho chúng tôi.

- Xin chào cô. Cô có cho phép chúng tôi gọi cô là Lêa không?

- Dĩ nhiên, thưa ông.

Họ ở lại ba ngày trong ngôi nhà hiếu khách này. Ngày thứ hai, Ađrriêng mặc thường phục đến gặp. Sự có mặt của ông bác có phần làm dịu bớt sự ghen tuông còn ở trong lòng Lêa. Nàng không thể chịu đựng nổi nữa khi nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Cami và thái độ ân cần âu yếm của Lôrăng.

Lôrăng là một trong những người đầu tiên trốn khỏi Cônđidơ, kinh thành nhà vua thuở trước, cao sừng sững bốn mươi mét trên một mũi đất dốc đứng nằm trên cái thành phố nhỏ bằng gạch và sa thạch màu hồng trên hữu ngạn sông Muynđơ

Rất nhanh chóng, anh nhận ra rằng thời cơ trốn thoát duy nhất là khi được đi dạo chơi. Anh bàn riêng với ba người bạn và cùng nhau gom góp thực phẩm, quần áo và một ít tiền bạc.

Một buổi chiều, trong lúc dạo chơi, Lôrăng nhận thấy người ta hạ thấp mặt trước một ngôi nhà ba tầng trên con đường tù binh đi qua để vào công viên. Một cánh cửa thường ngày im ỉm lúc đó lại mở.

Do đường rất dốc nên tầng một ngôi nhà trông chẳng khác gì tầng hai so với mặt đường. Ngước nhìn qua những song sắt rỉ ở những ô cửa hẹp ngang mặt đất, anh nhận ra đấylà những cái hầm rượu hay nhà kho. Cần hành động nhanh; xông công việc, cánh cửa có thể bị đóng lại bất cứ lúc nào. Một hôm đi dạo về, bọc hành lý nhỏ bé giấu dưới áo măng tô, anh quyết định hành động. Anh thầm thì với người bạn cùng đi hàng đôi với mình.

- Đã đến lúc.

Người bạn đi chậm lại.

- Từ từ, cứ bình tĩnh, nhìn thẳng trước mặt.

Tên lính dẫn đầu không quay lại lần nào. Đi ở hàng thứ ba, Lôrăng nhìn thấy lớp bông trên gáy béo ụ của hắn. Phía sau anh mấy hàng tù binh và tên lính sau cùng

Nhảy ba bước chân, anh tiến vào cánh cửa hầm rượu. Anh nơm nớp nhận một viên đạn vào lưng. Anh cảm thấy trong lòng chếnh choáng. Bước chân những người bạn tù đã xa. Tim đập như trống trận, anh vén gấu chiếc quần xanh lên, để lộ đôi tất dày bằng len trắng. Anh cởi chiếc áo vét cũ bằngvải và chỉ một chiếc pun to tướng, chiếc cát két đội lệch trên tai, tay xách chiếc hòm nhỏ đựng những thứ cần thiết và đôi giày cơrep cao cổ, anh có vẻ một du khách Đức ra trò. Một phút trôi qua. Không động tĩnh gì hết.

Ra khỏi căn hầm ẩm ướt, nhảy qua bức tường lè tè, bước ra đường, nhất là không được chạy, anh tâm tâm niệm niệm mấy điều đó. Nguy cơ thực sự lớn nhất là bon tuần tra trên đường.

Kế hoạch của anh đơn giản: quay trở lại công viên bằng cách dùng một cây đổ vượt qua con khe nhỏ giữa pháo đài và con đường đi dạo, nhảy qua một đoạn hàng rào gỗ bao quanh sân chơi của bọn Đức, rồi từ đó vượt qua bức tường thấp bằng cách bám vào các mô đá. Dự định đó bị trì hoãn vì bon lính Đức đang chơi bóng trong sân. Anh phải nấp trong hầm rượu, và mấy lần tưởng bị lôk: hai đứa bé đến chơi bi trên lối đi chính, mấy tên lính đi dọc theo tường nhà, một đô trai gái và một con chó dừng lại một lúc lâu trước cảnh cửa để mở. Lôrăng sợ nhất con chó. Khi nó bỏ đi xa, anh đầm đìa mồ hôi, mặc dù trong hầm ẩm ướt. Điều kì lạ là cho tới lúc đó, bọn lính gác chưa biết sự váng mặt của anh. Trong hai tiếng nữa, sẽ là giờ điểm danh. Cuối cùng Lôrăng ra khỏi hầm và làm theo đúng kế hoạch đã dự định. Đến chân tường, anh quay đầu lại: trước mặt, công viên vắng vẻ, bên trái, bức tường thành đồ sộ trông càng khủng khϊếp trong ánh chiều tà. Trên con đường tuần tra, bóng lính gác in lên, đen ngòm, trên bầu trời lúc đó còn sáng. Chỉ cần một tên nhìn về phaá anh là hết đời! Bình tĩnh, anh bắt đầu leo từ từ. Tuy vết thương ở chân còn khó chịu, anh vẫn leo được đến đỉnh không mấy khó khăn. ANh nhảy xuống đám lá khô: thế là thoát khỏi lâu đài Cônđidơ, phía dưới là con đường, con đường tự do. Sỏi đá trên đoạn đường lăn dưới chân anh rào rào nghê đến khủng khϊếp. Trên con đường cái có tiếng người. Lôrăng chỉnh đốn lại quần áo, lau đất cát trên giày. Tiếng người nghe mỗi lúc một gần. Anh gặp hai vợ chồng sĩ quan trong thành phố trò chuyện sôi nổi không hề chú ý đến mình. Anh đã trở thành một người Đức trung lưu. Như thể đang vui chơi, anh mỉm cười với ông già, chào một đám thanh niên bằng hai tiếng Heil Hitle vang dội. Ra đến đường cái, anh quay lại nhìn cái khối lâu đài đồ sộ; một niềm kiêu hãnh mạnh mẽ dâng lên trong lòng: anh đã thắng cái chòi gác cẩn mật và khủng khϊếp trên tường thành.

Ba ngày sau, anh vượt qua đường biên giới ở Saphudơ. Tối đến, anh đáp xe lửa ở Rôsin, không một xu dính túi, và tới Becnơ. Tại đây, anh bị ốm nặng. Nằm trong bệnh viện thành phố suốt mấy ngày, anh viết một lá thư dài cho bố avf cho vợ, nhưng thư không bao giờ tới. Chỉ riêng bức gửi cho Ađrriêng đenmax là tới tay người nhận và như có phép màu, lọt qua khỏi lưới kiểm duyệt. Ađriêng liên lạc với anh qua một tu sĩ dòng Đôminic người Thụy Sĩ, ông này cung cấp tiền và giấy tờ cho anh.

Trời về chiều, yên tĩnh và dịu mát, trên thành phố La Rêôn bé nhỏ. Lôrăng và Lêa đi phố mua sắm mấy thứ. Bận bịu với bé Saclơ, Cami ở nhà. Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người với nhau. Bà Đơbray giới thiệu với họ một hiệu bánh ở đường hàng Bạc, nơi hình như bánh mì ngon nhất trong vùng và còn bán cả bột. Họ lạc vào những đường phos nhỏ và đến gần toà lâu đài Catxôx trên lưu vực sông Garon. Họ đi qua tu viện dòng thánh Bônoat. Hoa đoạn này thơm nức. Lê muốn vào nhà thờ. Bước chân họ vang lên dưới vòm trần kiểu gôtích. Lôrăng dừng lại lâu trong giáo đường nữ thành đồng trinh. Lêa bước tới cạnh cầm tay và ngả đầu lên vai anh. Anh đặt một nụ hôn lên mái tóc nàng. Nàng nghe tiếng mạch đạp trên tay chàng trai. Khi nàng ngẩng lên nhìn anh, hai mắt quyện vào nhau không dứt. Hai cặp môi lướt nhẹ, cả hai người rạo rực. Gần đấy, bỗng có tiếng kẹt cửa, đưa họ trở lại thực tại, giây phút thần tiên biến mất.

Lôrăng ẩy nhẹ cô gái.

- Không... anh đừng bỏ em ra.

- Lêa, chúng ta điên rồi. Không nên...tôi không được...

- Anh đừng nói gì hết, em yêu anh.

Cô gái lại cọ xát vào người chàng trai. Anh ôm ngang lưng nàng, áp sát vào người mình.

- Em yêu anh.

Lêa uốn éo.

Anh đẩy mạnh, khiến nàng ngã xuống một chiếc ghế cầu kinh.

- Thôi đi em! - Anh kêu lên.

Vuốt vuốt tấm lưng bị đau, nàng nhìn anh, vẻ đắc thắng, đứng dậy và bước ra cửa. Đầu cúi thấp, anh bước theo sau.

- Nhanh lên anh, hiệu bánh sắp đóng cửa đấy.

Cửa hiệu chưa đóng, nhưng nhờ nhân danh bà Đơbray, họ mới mua được một chiếc bánh bốn kilô và một gói bột.

Gần đến nhà ga, họ lấy lại xe đạp. Mơ màng, họ đạp đi, thờ ơ với cảnh vật, và về đến nhà.

Hai người vào tới vườn, Cami chạy vụt ra đón.

- Đi tận ở đâu mà lâu thế? Tôi sợ quá chừng.

- Cô bảo việc gì có thế xảy ra cho chúng tôi nào? Chúng tôi đến thăm La Rêôn thôi. - Lêa đáp hết sức thản nhiên.

Trong bữa tối, Lêa tỏ ra vui nhộn, ba hoa một cách hóm hỉnh về mọi thứ trên đời. Ađriêng và ông Đơbray lấy làm thích thú, khuyến khích nàng.

Trong lúc uống cà phê ngoài vườn, ông tu sĩ báo cho Lôrăng.

- Tôi đã gặp người chúng ta cần gặp: Giăng Bênađet ở Varin gần Phoa. Chiều mai, chúng ta sẽ gặp ông ta ở tiệm cà phê bưu điện tại Phoa.

- Sớm thế kia à? - Cami kêu lên.

- Anh van em, em thân yêu, hễ có thể được là em đến gặp em.

- Nhưng em muốn cùng đi cùng với anh!

- Không thể thế được. Em phải nghĩ tới Saclơ, con nó cần em.

Bà Đơbray đứng dậy và đến đặt lên vai người thiếu phụ.

- Con ơi, con đừng làm tinh thần chồng con nao núng vì những giọt nước mắt. Anh ấy muốn tiếp tục chiến đấu vì nghĩa vụ phải làm. Con hãy can đảm lên. Con có muốn ở lại đậy không? Hai vợ chồng mẹ rất vui sướиɠ nếu có con ở lại.

- Không được đâu, thưa bà. - Lôrăng lên tiếng - Cami phải thay thế cháu ở Rôsơ Blăngsơ. Theo thư của Đênpt, người quản lý trang trại, thì chẳng những nhà chúng cháu bị chiếm đóng mà cả cánh đồng nho cũng ở trong tình trạng tồi tệ vè thiếu nhân lực.

- Cũng như ở Môngtiac. - Lêa nói tiếp.

- Cũng như khắp cả vùng - Ông tu sĩ nói them.

- Anh định làm gì? - Ông Đơbray hỏi.

- Cháu không rõ. Cháu luôn luôn nghĩ tới ông bố tội nghiệp của mình. Cháu băn khoăn không biết ông có thể làm được gì. Những sự thử thách đè nặng lên đất nước làm cháu buồn phiền và phẫn nỗ. Trước kia, cháu luôn luôn ủng hộ sự gần gũi giữa các dân tộc, sự sáp nhập của họ vào hợp chủng quốc châu Âu, nay cháu theo chủ nghĩa quốc gia, điều mà trước chiến tranh cháu cho là hoàn toàn lạc hậu. Lúc đó, cháu không nghĩ mình yêu đất nước mình đến vậy.

- Anh bạn trẻ này, nhờ những người như anh, chúng ta sẽ gắng trả lại danh dự và tự do cho nước Pháp. - Ông Đơbray hăng hái khẳng định.

- Ông thực sự tin như vậy?

- Nếu tôi không tin thì hai vợ chồng tôi đã tự kết liễu đời mình hôm nghe ông thống chế thông báo ông ấy xin đình chiến! Lúc đó, chúng tôi như cảm thấy con trai mình chết lần thứ hai. Chúng tôi khóc và cầu xin Chúa soi sáng. Hôm sau, qua tiếng nó của đờ Gôn, chúng tôi đã được Chúa giải đáp.

Mọi người im lặng một lúc. Chỉ nghe tiếng chim gọi nhau và tiếng kêu của đàn nhạn bay đuổi nhau trên bầu trời. Ađriêng Đenmax bỗng lên tiếng.

- Cần có thêm nhiều người hoạt động như ông bà. Đâu đâu cũng nhan nhản những sự hèn nhát, mờ ám, thoả hiệp, do thảm bỉ ổi, tố cáo tội lỗi, chấp nhận làm nô ɭệ. Có những tài năng như Bradiac, Rơbatê, Đriơ, những giáo sư đại học, những nhà kinh doanh, binh sĩ và thậm chí cả, cầu Chúa tha thứ cho họ, những nhà tu hành đem tài năng "đánh đĩ" để phục vụ cho một hệ tư tưởng bẩn thỉu. Giống như con vật ốm yếu, họ nằm ngửa ra, giơ bụng cho gót giầy quân xâm lược chà đạp... Tôi thất vọng lắm.

- Nhưng lòng tin Chúa của ông sẽ trả lại cho ông niềm tin vào nhân loại. - Bà Đơbray ngắt lời ông.

- Dĩ nhiên: lòng tin thượng đế của tôi. - Ông vừa đáp vừa đứng dậy.

Chán ngán cuộc trò chuyện, Lêa cũng đứng dậy. Nàng kinh ngạc trước giọng nói của ông bác. Nàng tưởng như tìm thấy trong đó một nỗi niềm thất vọng và hận thù. ông mất niềm tin chăng? "Sẽ thật là kỳ cục" - nàng thầm nghĩ - "nếu một nhà tu hành lại không còn tin vào Chúa nữa".

- Bác Ađriêng, bác có vẻ khổ sở. - Nàng nói, giọng âu yếm, khi đến gặp ông dưới một cây lật lớn.

Im lặng, ông châm thuốc hút.

Lêa nhìn ghé ông, ông không chỉ khổ sở, ông còn có vẻ tuyệt vọng. Một chút rụt rè còn lại từ thuở nhỏ không cho phép nàng an ủi ông. Thấy ông vốn tin tưởng vào Chúa mành liệt, hy sinh tất cả vì Chúa, thế mà nay lại ngờ vực Chúa, nàng thực sự kinh hoàng. Muốn xua tan nỗi hoảng sợ trong lòng, nàng cất tiếng hỏi.

- Bác có biết thiếu uý Valêri đã sang Marốc chưa?

- Anh ấy sang tới rồi.

- Thế còn Lôrăng? Bác có nghĩ là sẽ yên ổn không?

Ông tu sĩ chăm chú nhìn nàng. Ông đã không nhầm, cô bé này luôn luôn say mê Lôrăng đờ Acgila. Ông quyết định phải biết cho thật dứt khoát.

- Mọi cái sẽ rất yên ổn, người đưa đường là một người chắc chắn. Đến Angiê, Lôrăng sẽ gặp lại bạn bè. Ngay sau đó, hai mẹ con Cami sẽ đến với anh ấy.

Lêa tái mặt nhưng không nói nửa lời.

- Thấy mọi việc đều yên ổn đối với các bạn cháu, chắc hẳn cháu sung sướиɠ lắm - Ông nói thêm, giọng đượm chút thích thú.

- Rất sung sướиɠ. - Nàng lạnh lùng đáp và quay ngoắt đi - Cháu xin lỗi, cháu mệt, cháu phải đi nằm. Chào bác.

- Chào cháu, cầu Chúa che chở cho cháu.

Lêa chạy về nhà.

Nằm trong buồng, nàng không thấy có cách gì gặp lại được Lôrăng một mình trước khi anh ra đi. Nàng hồi tưởng lại từng giây phút ở Rêôn, trước bàn thờ nữ thánh đồng trinh trong nhà thờ Xanh Pie. Nhớ tới giây phút đυ.ng vào thân thể người yêu, cơ thể nàng oằn oại và bàn tay nàng kẹp chặt giữa đùi gây một niềm khoái lạc mà sau đó nàng càng thêm giận dỗi bản thân mình. Nàng ngủ thϊếp đi, một cánh tay gập che mặt.

Ngày hôm ấy dài như vô tận.

Ngày hôm trước, từ rất sớm, Ađriêng và Lôrăng đáp tàu đi Tuludơ; đến đấy họ sẽ đổi tàu để đi về hướng Phoa. Buổi tiễn đưa rất mực thống thiết, chính bản thân Lêa cũng tự giễu mình như vậy. Tuy nhiên nàng đã tìm cách chuồi một lá thư vào tay chàng trai, nét mặt ửng đỏ đột ngột của nàng không thoát khỏi ánh mắt cuae Ađriêng và bà Đơbray. Song điều đó chẳng quan trọng gì đối với nàng: cái quan trọng là chàng biết được nàng yêu chàng và nàng được thổ lộ tình yêu một lần nữa.

- Một lần nữa, anh giao phó cho em cái quý giá nhất đối với anh - Anh vừa nói vừa hôn nàng.

Cuối cùng có tiếng bước chân trên lớp sỏi trong vười. Đúng là tiếng bước chân của bác Ađriêng. Lêa không dám chạy ra khỏi, bà Đơbray đứng kia, tù hôm qua, bà luôn chú ý quan sát nàng.

- Tất cả đều tốt đẹp phải không cha? - Cami hổn hển chạy tới, tay giữ cho tim bớt đập và hỏi.

- Tốt, rất tốt.

- Bao giờ anh ấy đi Tây Ban Nha?

- Đêm nay. Cậu ấy không đi một mình đâu; cả đoàn đến bảy tám người.

- Thưa cha, cha có biết con sợ thế nào không? Cami nói tiếp.

- Con đừng sợ gì hết, mọi cái đều tốt lành.

- Con mông được như vậy, nhưng con biết làm gì trong lúc chờ đợi? Ở Pháp, có việc gì cần làm không? Thưa Cha, cha có làm việc gì đó, cả ông và bà Đơbray cũng vậy. Con muốn giúp cha. Cha hãy sử dụng con.

Ông tu sĩ dòng Đôminic cảm động nhìn người thiếu phụ hết sức mảnh mai ấy ngỏ ý giúp mình.

- Bổn phận đầu tiên của con là chớ thất vọng và tỏ ra cực kỳ thận trọng. Số người tham gia hành động rất ít, con cũng thấy rõ xung quanh con đấy thôi. Phải chờ cho người ta không tin vào thống chế Pêtanh nữa. Lòng tin ấy đã bị xói mòn rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều người, cả đàn ông lẫn đàn bà, tuy cũng yêu nước không kém gì chúng ta, vẫn còn ngần ngại đặt mình ra ngoài vòng pháp luật. Ở Luân đôn, một số sĩ quan thù địch với tướng đờ Gôn. Nhiều người ngờ vực nước Anh. Vụ Mexen Kêbia phá hoại nghiêm trọng quan hệ bang giao giữa hai nước. Con phải kiên nhẫn. Hễ có thể được, cha sẽ liên lạc với con để cho con biết tin tức về Lôrăng và ói cho con bào giờ có thể gặp cậu ấy. Tuy nhiên, liệu con có thể giúp cha một việc; đưa tập thư đến Xanh Emiliông. Làm việc đó, có thể gặp điều nguy hiểm khi phải vượt qua đường giới tuyến.

- Con phải đưa tập thư tới đâu?

- Tới nhà ông Lơphrăng, ở đường Satô đuy Roay. Con sẽ trao bản sao tập sách chỉ nam màu xanh về xứ Brơtanhơ này cho ông ấy, ông sẽ hiểu. Sau đó, con quên hết tất cảt mọi cái và trở về Rôsơ Blăngsơ.

Quay sang Lêa, ông bảo nàng.

- Lêa, cháu đi một lát với bác, bác có việc cần nói với cháu.

Đi theo bác Ađriêng trên lối đi trong vườn, tim Lêa đập dồn dập, nàng sợ buổi nói chuyện.

- Tối nay bác phải đi. Bác sẽ đi tàu đi Boócđô, chuyến sáu giờ. Mái cháu lái xe đưa Cami đi Xanh Emiliông và sau đó tới Rosơ Blăngsơ. Từ đó cháu trở về càng nhanh càng tốt, và đi qua Câđic, cháu trao cho ông Phugiơrông, nhân viên toà thị chính, ba bức thư này của cha xứ..

- Chỉ có thế hả bác?

- Phải. À! Không, bác quên, Lôrăng gửi bác cái này cho cháu.

Lêa đỏ bừng mặt khi cầm lấy chiếc phong bì xấu xí ông bác trao cho nàng.

- Cảm ơn bác.

- Đừng cảm ơn bác. Không phải vì cháu mà bác làm giúp việc đó đâu, mà là vì cậu ấy, mặc dù bác không đồng tình với việc cậu ấy viết thư cho cháu. Sở dĩ bác nhận là vì bác cảm thấy chàng trai ấy day dứt lắm.

Đầu cúi thấp, Lêa im lặng và bất giác vân vê mãi chiếc phong bì trên tay, phong bì không dán kín. Nàng liếc nhìn Ađriêng.

- Cháu yên tâm, bác chưa đọc đâu.