Đối với quân địch, hắn thờ ơ không quan tâm sinh tử, bễ nghễ thiên hạ thương sinh, cho dù sơn hà có vỡ nát, hắn cũng không thay đổi sắc mặt. Đối với người nhà, hắn là tiểu công tử Cố gia, có thể tùy ý trưởng bối cười nhạo khiển trách, bởi vì đó đều là sự quan tâm, chân thành từ đáy lòng.
“Cố Nghị, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, hàng, hay không hàng?”, nhìn ông cụ Cố Cố Nghị khí phách hiên ngang phía dưới, Hiên Viên Nam vẫn có một ý niệm trân trọng người tài, mở miệng nói.
“Cố Nghị ta cùng con cháu Cố gia, có thể chết, có thể gãy xương, cũng không hàng!”
Ông cụ Cố vung trường thương lên, đánh bay một võ tướng Địa Huyền sơ kỳ của Nam Uyên quốc, sau đó hung hăng dùng thương dậm trên nền nhà, làm cho bốn phương tám hướng nứt ra, trầm giọng rống to.
Hiên Viên Nam nghe vậy thì không mở miệng nữa, mà chậm rãi khép mắt lại.
Giữa sân, máu tươi không ngừng bắn tung tóe, tiếng khôi giáp binh khí vỡ vụn vang lên, hình ảnh huyết nhục tung bay khiến vô số người không đành lòng nhìn thẳng.
Ầm ầm!
Sau một phen giao chiến, liền có vài người của ám doanh bị trường thương đâm thủng thân thể, khí tức trầm xuống, ngã dưới đất, mất đi sinh cơ.
Đám người còn lại cũng là thương thế đầy mình. Có điều, trên mặt và lông mày của họ không có nửa điểm sợ hãi, bởi vì trước khi đến đây họ đã biết trước kết cục của mình.
“Tướng sĩ lợi hại nhất Thiên Phong quốc, đương nhiên là người Cố gia”, không biết là ai, nhìn Đám người Cố Thiên Mệnh cùng ông cụ Cố, khẽ thì thào.
Giờ khắc này, những người kia chỉ nghe nói đến lịch sử của Cố gia Thiên Phong quốc, bọn họ cuối cùng cũng biết vì sao nước mình không dám xâm nhập Thiên Phong quốc, không có lí do nào khác, chỉ vì Thiên Phong quốc có Cố gia.
Xoẹt!
Một đạo âm thanh của trường thương cắt qua cổ vang lên, dưới trường thương huyết sắc của Cố Ưu Mặc lại có thêm thi thể của cường giả Địa Huyền sơ kỳ.
Một vài quan văn của Nam Uyên quốc nhìn một màn bi liệt này, nhao nhao nói với Hiên Viên Nam: “Khẩn cầu Quân Thượng tuyên lệnh, để cho các quốc lão ra tay”.
“Thỉnh Quân Thượng hạ lệnh, để quốc lão ra tay, chấn sát giặc địch”, bá quan cũng đồng loạt mở miệng, khí thế như rồng.
Hiên Viên Nam siết chặt hai tay, mặt mày rũ xuống tựa như đang suy nghĩ.
Để cho các quốc lão ra tay, đương nhiên có thể khống chế toàn bộ cục diện, xóa bỏ toàn bộ trên dưới Cố gia. Nhưng mà, như vậy sẽ gây ra phiền toái lớn, dù sao cường giả Địa Huyền hậu kì ra tay, sẽ làm cho các hoàng triều khác lên tiếng chỉ trích.
Giờ phút này, khi Hiên Viên Nam đang suy nghĩ, bên ngoài hoàng cung đại điện vang lên từng đợt tiếng vó ngựa thật lớn...
Một trận ầm ầm đinh tai nhức óc này hấp dẫn không ít ánh mắt hướng về cửa đại điện hoàng cung.
Nhìn thoáng qua liền thấy vô số tướng sĩ mặc áo giáp tay cầm đao kiếm sắc nhọn, họ đều sở hữu tu vi, cực kỳ phi phàm cũng vô cùng tinh nhuệ.
"Chuyện… chuyện gì đang diễn ra vậy? Những người này là ai?", sứ thần các nước lũ lượt nhường đường, hoàn toàn không dám đυ.ng chạm vào những người này, lo sợ sẽ bị khí thế sắc lạnh trên người họ thương tổn tới linh hồn.
"Bộ giáp này... hình như là… Huyết Xích Quân của Thiên Phong quốc!”, sau khi nhìn đoàn tướng sĩ đông nghìn nghịt đang xông về phía cửa đại điện mà suy nghĩ hồi lâu, một người trong đám đông kêu lên trong ngỡ ngàng.
“Huyết Xích Quân! Vậy mà lại là Huyết Xích Quân của Thiên Phong quốc! Không lẽ Thiên Phong quốc muốn triệt để khai chiến với Nam Uyên quốc rồi sao?”
Ồ--
Từng trận huyên náo nối tiếp vang lên từ trong đám đông.
Nghe thấy âm thanh, mấy người ông cụ Cố cũng tận dụng khoảng trống giữa cuộc chiến ngoảnh đầu nhìn phía cửa đại điện.
Chỉ với một cái nhìn này, đã để lại trong họ cảnh tượng cả đời này cũng không quên nổi.
“Huyết Xích Quân, Đồ Phu, tham kiến nguyên soái!”
“Huyết Xích Quân, Phong Ngạo Cẩm, tham kiến nguyên soái!”
“Huyết Xích Quân, Cô Kiếm, tham kiến nguyên soái!”
...
Ngay lập tức, Huyết Xích Quân vừa lao vào đồng loạt hướng ông cụ Cố hét lớn.
Tiếng gầm này làm rung chuyển toàn bộ hoàng cung Nam Uyên quốc, khiến mây đen vần vũ trên trời cũng phải tản trôi, uy thế cuồn cuộn giật từng cơn cuồng phong, hào hùng tột độ.
“Vậy mà lại là đội quân đứng đầu Thiên Phong quốc, đại quân Huyết Xích, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, chúng quan viên của Nam Uyên quốc đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không khỏi trợn mắt nhìn trân trối.
“Huyết, Xích, Quân”, Hiên Viên Nam gằn ra từng chữ này, sau đó phát ra hoàng uy quát: “Thiên Phong quốc, đây là đang muốn khai chiến với Nam Uyên quốc ta sao? Các ngươi, đã xác định rõ ràng chưa?”
Phong Ngạo Cẩm chính là đại tướng trấn giữ Nhạn Hành quan khi đó.
Ông ta cũng là một vị tướng thuộc Huyết Xích Quân, trước cái nhìn chòng chọc cùng sức ép bức bối từ chúng quan viên và quân thượng Nam Uyên, chẳng hề sợ hãi mà bộc phát hơi thở dồi dào, lớn giọng đáp: “Huyết Xích Quân vì vi phạm quốc pháp nên toàn bộ đã bị khai trừ khỏi Thiên Phong quốc, do đó hành động này không hề có bất cứ can hệ gì tới Thiên Phong quốc!”
Lời nói của Phong Ngạo Cẩm giống như sét đánh giữa trời quang lọt vào tai mỗi người.
Huyết Xích Quân, toàn bộ đều bị trục xuất khỏi Thiên Phong quốc rồi? Đang đùa giỡn gì vậy?
Chính vì sự tồn tại của Huyết Xích Quân, Thiên Phong quốc mới có thể ngăn trở vô số giặc xâm lăng, giữ vững vị trí của mình tại Bách Quốc Chi Địa, mà quân thượng Thiên Phong quốc thực sự có can đảm lớn như vậy đuổi toàn bộ Huyết Xích Quân đi?