Mặc dù tòa tư dinh này không sánh được với Đông cung, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Thẩm Mạn đi theo sau Hạng Thừa Quân, mất một lúc lâu mới ra khỏi cổng lớn.
Xe ngựa trước cổng đã thay một chiếc khác, trông xa hoa hơn chiếc xe trước đó rất nhiều, rõ ràng là đặt mua theo quy chế của Thái tử.
Thẩm Mạn do dự một chút, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Hôm nay ta sẽ không cùng Điện hạ ra vào, nếu không sẽ quá lộ liễu. Điện hạ lên xe đi, ta ngồi bên cạnh phu xe là được rồi.”
Hạng Thừa Quân nói: “Đằng trước xe chỉ ngồi được hai người, không có chỗ cho cô nương.”
Trong khi nói chuyện, hắn liếc nhìn Thường Dụ.
Thường Dụ hiểu ý, áy náy nói với Thẩm Mạn: “Thuộc hạ và phu xe ngồi trước xe là vừa đủ chỗ. Không bằng Thẩm tiểu thư vào xe ngồi, nhân tiện có thể thảo luận trước với Điện hạ.”
Thẩm Mạn nghe vậy đành nói: “Được.”
Sau khi lên xe, Thẩm Mạn nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, động tác của nàng khựng lại một chút.
“Là chuẩn bị cho cô.” Hạng Thừa Quân bước lên, ôn tồn giải thích: “Cô nương chưa ăn sáng, ăn chút lót dạ trước đã.”
Thẩm Mạn trầm ngâm nhìn đĩa bánh nếp nguội trên bàn, không có ý định động tay.
Chẳng biết sao, cảnh tượng này luôn khiến nàng có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng có cảnh tượng tương tự khi nào.
Hạng Thừa Quân quan sát phản ứng của nàng, hỏi: “Không hợp khẩu vị à? Vậy để ta bảo Thường Dụ đi mua lại…”
“Không cần.” Thẩm Mạn ngăn lại, vẻ mặt hơi bối rối: “Ta chỉ cảm thầy tò mò, sao Điện hạ lại biết ta thích ăn bánh nếp nguội?”
Hạng Thừa Quân sững lại một lúc, sau đó mỉm cười như bình thường, nói: “Hóa ra Thẩm cô nương cũng thích ăn bánh nếp nguội à?”
Thẩm Mạn không nói gì.
“Thật trùng hợp.” Hạng Thừa Quân nhìn nàng, giọng nói điềm đạm: “Ta có cùng khẩu vị với Thẩm cô nương.”
Thẩm Mạn bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên, nàng gượng gạo dời mắt sang chỗ khác, duỗi tay cầm một miếng bánh nếp nguội, cắn từng miếng nhỏ.
Sau khi ăn xong một miếng bánh ngọt, trong tay lại được đưa một ly trà.
Thẩm Mạn chậm rãi chớp mắt, nhìn về phía Hạng Thừa Quân.
Hạng Thừa Quân vẫn giữ dáng vẻ ung dung: “Lát nữa phải đi một đoạn đường dài, cô nương ăn nhiều một chút.”
Thẩm Mạn ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu chậm rãi uống cạn chén trà kia.
Món bánh ngọt này rất hợp khẩu vị của nàng, mặc dù trong lòng Thẩm Mạn nghi ngờ nhưng nàng vẫn uống trà ăn mấy miếng bánh.
Cục đúc tiền được xây dựng ở ngoại ô, mất rất lâu xe ngựa mới tới nơi.
Trước khi xuống xe, Hạng Thừa Quân hỏi Thẩm Mạn: “Có nhớ những gì ta vừa nói với cô không?”
Thẩm Mạn hắng giọng, nâng tay lên, hành lễ nam tử đoan đoan chính chính: “Tại hạ đã nhớ.”
“Học không tệ.” Trong mắt Hạng Thừa Quân thoáng qua ý cười: “Thường Dụ có chuyện phải làm, lần này không thể đi cùng chúng ta. Đợi lát nữa cô nương đi theo ta, có thể nói ít thì cứ nói ít. Cô không cần quan tâm đến câu hỏi của người khác, có chuyện gì cứ nói với ta.”
Thẩm Mạn nói: “Được.”
Hai người xuống xe ngựa, đi về phía cửa lớn Cục đúc tiền.
Đã có quan viên Hộ bộ chờ sẵn ở đó từ sớm, vừa thấy Hạng Thừa Quân đã khách sáo bước tới chào đón.
“Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Miễn lễ.” Hạng Thừa Quân nói: “Cô đã đảm nhiệm chức Tiền Pháp Thị lang, Hộ bộ và Cục đúc tiền thuộc quyền quản lý có rất nhiều việc, còn cần Hồ Thượng thư chỉ điểm nhiều.”
“Điện hạ quá lời.” Hồ Thành Ngân nói: “Nếu Điện hạ cần, tất nhiên hạ quan sẽ tận lực phối hợp.”
Hộ bộ Thị Lang nhìn sau lưng Hạng Thừa Quân ‘ồ’ một tiếng, giọng điệu không có ý tốt: “Vị này… hơi lạ mắt. Sao hôm nay Điện hạ không mang Thường thị vệ theo?”
Hồ Thành Ngân nhìn theo, thấy khuôn mặt trắng thuần của Thẩm Mạn, ông ta không khỏi nhíu mày. Lúc định lên tiếng lại nghe Hạng Thừa Quân lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Cô muốn mang theo ai làm tùy tùng còn cần Lưu Thị lang cho phép? Hồ Thượng thư còn không có dị nghị, một phụ tá như ngươi có tư cách gì chõ mõm vào cách làm của Cô?”
Lưu Thị lang vội nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải hạ quan xen vào, chỉ là nhất thời hơi tò mò. Dù sao Cục đúc tiền cũng là nơi quan trọng của Hộ bộ, những kẻ không có phận sự đều không thể…”
Hạng Thừa Quân cười lạnh: “Cô không ngờ, hóa ra trong mắt Lưu Thị lang, Cục đúc tiền lại bỏ qua sự quản lý của triều đình, trực tiếp trở thành nơi quan trọng của Hộ bộ.”
Lưu Thị lang sững sờ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Hồ Thành Ngân tiến lên một bước, nói : “Điện hạ cần gì bới lông tìm vết, Lưu Thị lang tuyệt đối không có ý này.”
“Một Thị lang nhỏ nhoi như thế, nếu không có người đứng sau làm chỗ dựa, làm sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?” Hạng Thừa Quân nhìn Hồ Thành Ngân: “Không bằng Hồ Thượng thư giải thích với Cô xem? Hay Hồ Thượng thư muốn đích thân đi giải thích trước mặt Bệ hạ?”
Hồ Thành Ngân chắp tay về phía hoàng cung: “Thiên hạ bách quan, cơ cấu các cấp đều nằm trong tay Bệ hạ. Cục đúc tiền lập ra ở Hộ bộ nên cũng chịu sự quản lý của Bệ hạ và triều đình giống như Hộ bộ. Giữ vai trò quan trọng nhất đối với sinh kế của người dân, cục đúc tiền vừa là thứ quan trọng nhất đối với triều đình, đương nhiên cũng quan trọng nhất đối Hộ bộ mà nó chịu sự quản lý.”
“Nếu ngươi đã biết là quan trọng nhất, tại sao phụ tá của ngươi lại cản trở Cô, hắn không cho Cô đi vào à?”
“Điện hạ, thần cũng không có ý cản trở ngài!” Lưu Thị lang không nhịn được nói: “Nhưng nhìn thấy vị này…”
“Cô phụng mệnh của phụ hoàng đến đây điều tra tung tích của những đồng xu bị mất, vì thế nên Cô cố ý mang theo phụ tá thông thạo về tiền pháp trong phủ, nhằm sớm ngày sắp xếp lại tiền pháp. Nhưng các ngươi lại cản trở đủ kiểu không cho Cô dẫn hắn vào, hành vi này của các ngươi lẽ nào là đang cố gắng ngăn cản Cô tra rõ án này?” Hạng Thừa Quân híp mắt: “Chẳng lẽ… Hộ bộ có liên quan đến việc này, nên bây giờ mới không muốn bị người ta điều tra rõ về vụ án đồng xu?”
“Những lời của Điện hạ khiến hạ quan khϊếp sợ! Hạ quan làm việc cẩn trọng, chưa từng dám biển thủ!”
“Vậy sao không cho Cô đi vào?”
Hồ Thành Ngân không ngờ rằng mình chỉ vừa nhận chức Hộ bộ Thượng thư, các công việc còn chưa kịp triển khai đã gặp người gây chuyện. Lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói của ông ta cực kỳ bất đắc dĩ: “Hạ quan chưa từng nói không cho Điện hạ vào. Hạ quan tin rằng lúc nãy Lưu Thị lang cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Điện hạ muốn đi vào lúc nào cũng được, chúng thần tuyệt đối không có ý ngăn cản.”
Nói đến mức này, đương nhiên Hồ Thành Ngân không thể nói ra câu ông ta muốn ngăn chặn vị ‘phụ tá’ này trước đó.
“Điện hạ muốn đi đâu trước?”
“Đến nhà kho đi.” Hạng Thừa Quân thấy được rồi liền thu tay, vừa đi vừa nói: “Số tiền mới trước đó đã dùng bao nhiêu đồng, còn lại lãng phí bao nhiêu đồng, có ghi hết lên sổ sách không?”
“Đó là điều đương nhiên. Mời Điện hạ tới bên này.”
Hồ Thành Ngân dẫn Hạng Thừa Quân đi vào nhà kho.
Trong nhà kho có mấy dãy phòng, là nơi chuyên cất giữ cục đồng. Gian ngoài chỉ đặt giá sách và bàn, dùng để quan chức làm việc.
Hạng Thừa Quân ngồi trước bàn hồ sơ, mở sổ sách ra, cau mày nói: “Chỉ có sổ sách mấy năm nay thôi ư?”
Hồ Thành Ngân nói: “Điện hạ không biết rồi, lúc trước sổ sách tích lũy trong nhiều năm, côn trùng đυ.c khoét cực kỳ nghiêm trọng. Hộ bộ Thượng thư tiền nhiệm từng xin phép Bệ hạ, tiến hành dọn dẹp lại số sách có niên đại lâu đời. Nếu có thể phục hồi thì phục hồi, không thể phục hồi thì tiêu hủy ngay tại chỗ. Bây giờ số sổ sách tồn lại trong kho cũng chỉ có hai năm gần đây là tương đối hoàn chỉnh.”
Hai năm.
Vừa khớp thời gian Tào Toại tại nhiệm.
Hạng Thừa Quân hỏi một câu: “Nếu Cô nhớ không nhầm thì Hộ bộ Thượng thư tiền nhiệm có chút quan hệ họ hàng với Bình Nam Hầu?”
“Phải. Thượng thư tiền nhiệm Tào Toại là biểu huynh dòng thứ xa của Bình Nam Hầu, làm quan thanh liêm lại có tài nên lúc đó mới được Nhị hoàng tử tán thưởng, đề bạt làm Hộ bộ Thượng thư?”
“Vậy còn ngươi?”
Hồ Thành Ngân chần chừ: “Ý điện hạ là?”
“Cô nghe nói nữ nhi của Hồ Thượng thư sắp thành thân rồi?”
Sắc mặt Hồ Thành Ngân hơi thay đổi: “Hôn sự của tiểu nữ hoàn toàn phụ thuộc vào ý kiến của mẫu thân nàng, hạ quan cũng không biết nhiều.”
“Chính thê của Hồ Thượng thư cũng biết chọn, lập tức chọn trúng Nhị đệ của cô.” Hạng Thừa Quân làm bộ vô ý nhìn thoáng qua Thẩm Mạn, sau đó lại nhìn Hồ Thành Ngân: “Cô chúc mừng Hồ Thượng thư trước. Không chỉ có chuyện tốt của nữ nhi sắp tới, bản thân cũng thành công kế nhiệm chức vị Thượng thư, thật sự có thể nói là song hỷ lâm môn.”
Trên mặt Hồ Thành Ngân không nhìn ra biểu cảm gì, ông ta thản nhiên nói: “Hạ quan đa tạ điện hạ. Nhưng hạ quan cho rằng việc cấp bách trước mắt là sắp xếp lại tiền pháp, không nên để việc riêng trong nhà hạ quan phân tán sự chú ý của Điện hạ.”
“Đó là đương nhiên.” Hạng Thừa Quân cười, thu sổ sách trong tay về: “Nhưng Cô còn có một vấn đề. Sổ sách hiện tại do ai sắp xếp?”
“Là hạ quan.”
“Là Hồ Thượng thư à…” Nụ cười của Hạng Thừa Quân không chạm tới đáy mắt: “Vậy Cô cũng phải thỉnh giáo Hồ Thượng thư một chút, tại sao Cô tới đây thị sát, ngài lại lấy sổ sách mới lập tạm thời đến?”
Hồ Thành Ngân hơi khựng lại, sau đó trả lời rất trôi chảy: “Sau khi hạ quan nhậm chức, phát hiện sổ sách ghi chép lúc trước vô cùng lộn xộn, thế nên đã dựa theo bản ghi chép gốc của ba năm trước, sửa sang lại mấy quyển lần nữa. Những sổ sách này sẽ thay thế số sổ sách trong kho ban đầu, cũng không phải rắp tâm lừa gạt điện hạ.”
“Không phải có chủ tâm?” Hạng Thừa Quân ném sổ sách trong tay lên bàn, cười lạnh nói: “Các ngươi cho rằng tiêu hủy sổ sách trước đó rồi làm lại một phần sổ sách gần đây là đã đủ để lừa gạt Cô à? Ngươi đừng quên, Tả tướng hiện giờ không chỉ từng là Thái sư, hơn nữa mười năm trước còn đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư. Tiền pháp như thế nào, cục đồng có bao nhiêu, Cô rõ hơn ngươi nhiều!”
Hồ Thành Ngân không nhanh không chậm nói: “Tại sao Điện hạ lại nói vậy? Việc chỉnh lý sổ sách trước kia là Bệ hạ phê chuẩn, tiêu hủy số sổ sách không thể phục hồi cũng là chính miệng Bệ hạ đồng ý. Hơn nữa, Điện hạ đã biết rõ như vậy, cớ gì phải trách tội hạ quan? Tất nhiên hạ quan sẽ không thể lấy ra những thứ vốn không tồn tại, hạ quan cũng muốn biết nội dung của số sổ sách trước đó, nhưng chẳng phải là chúng đã bị tiêu hủy rồi đấy thôi?”
“Nếu ngươi đã muốn biết vậy thì để Cô nói cho ngươi biết.” Hạng Thừa Quân đứng lên: “Năm Xương Viễn thứ hai, đúc tổng cộng ba trăm triệu hai ngàn văn, tiêu hao khoảng hai trăm ba mươi lăm vạn cân đồng; Năm Xương Viễn thứ năm, đúc một trăm triệu sáu ngàn văn, tiêu hao một trăm mười lăm vạn cân đồng; Năm Xương Viễn thứ mười, đúc một trăm triệu chín ngàn văn, tiêu hao một trăm hai mươi hai vạn cân đồng…”
Từng chuỗi số thốt ra từ miệng hắn, mồ hôi lạnh của Hồ Thành Ngân cũng toát ra ngày càng nhiều. Hạng Thừa Quân nhìn thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, hắn cầm lấy sổ sách trước mặt ném mạnh lên mặt ông ta: “Bây giờ ngươi nói cho Cô xem, sao một trăm triệu năm ngàn văn tiền mới đúc mấy ngày trước lại tiêu hao hai trăm linh chín vạn cân đồng? Chỉ là một trăm triệu, nhưng lượng đồng sử dụng lại gần bằng ba trăm triệu! Cô nói ngươi đang lừa gạt Cô có sai không?”