Ngoại Tình

Chương 45

Cuối cùng, Diệp Chân lại bị Tần Duẫn Đông đè trên bồn rửa tay thao, nửa người trên đã bị lộ ra trọn vẹn. Qυầи ɭóŧ cùng tất chân treo trên mắt cá chân, bị anh bóp chặt eo thao đến căng chặt mà cong lên, thân thể trắng nõn che kín dấu tay anh.

- Ưʍ...

Hai đùi Diệp Chân gắt gao kẹp chặt eo cường tráng của anh, cánh tay Tần Duẫn Đông ôm lấy eo cô, hông đưa đẩy tiếp tục thao vào tiểu bức. Dươиɠ ѵậŧ màu đen gắt gao mà chống lên âm mao ướt đẫm của cô, chỉ còn lại hai viên trứng dái bên ngoài. Qυყ đầυ anh một chút nhập vào chỗ sâu nhất của cô, ở bên trong âʍ đa͙σ thong thả xoay tròn, thao đến cô bạch bạch rung động, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ thở dốc.

- Ưm a ưm a a a...

Diệp Chân ngồi trên bồn rửa tay, dang hai chân ra, bắp đùi mở rộng phóng đãng, hai tay bóp cánh tay anh, bàn tay anh vuốt ve mông cô. Khóe mắt cô gái mang theo lệ quang ướŧ áŧ, gương mặt ửng đỏ, tóc tán loạn, vươn đầu lưỡi liếʍ láp ngực anh.

- Duẫn Đông ... Duẫn Đông ...

- Tiểu da^ʍ phụ.

Thân thể anh run nhẹ. Tần Duẫn Đông cúi xuống hôn liếʍ nước mắt cô, dụ hoặc nói.

- Vợ của tôi thật là làm người thương, lại kiên trì một chút, chồng thật nhanh bắn.

- Anh vừa mới cũng nói... cũng nói như vậy...

Diệp Chân phát hiện là luôn không thể cho con sói này ăn no được. Du͙© vọиɠ thể xác và tinh thần mình cũng được đến thỏa mãn thật lớn. Đối với anh thật là vừa yêu vừa sợ. Đến bây giờ, cô đã không nhớ nổi cảm giác cùng Chương Cao Thành làʍ t̠ìиɦ. Lúc cuối cùng bắn tinh, ổn định sau Tần Duẫn Đông không đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, ôm cô ấn trong ngực hôn sâu. Ngậm lưỡi cô hút vào, hôn đến trong lòng cô ngọt ngào. Nước bọt tương giao, môi hồng cô gái không ngừng vuốt ve viền môi anh, chủ động vươn lưỡi cùng cái lưỡi thô dày ấm áp của anh trong không khí trên dưới liếʍ láp.

- Ưm, đến lúc chúng ta đi rồi.

Diệp Chân thu hồi cái lưỡi, thở hổn hển mà đẩy anh ra, may mắn vừa rồi không ai đi vào, nếu không mình đúng là không có mặt mũi nhìn người khác. Tần Duẫn Đông ừ một tiếng, đem dươиɠ ѵậŧ rút ra.

- Anh lại làm bẩn em rồi, em thế nào có thể trở về gặp người khác?

Diệp Chân nhìn anh ngồi xổm xuống dùng áo sơ mi của mình lau sạch sẽ hạ thân cho cô, hờn dỗi chống bờ vai anh. Tiếng thở dốc kiều mị mang theo hương vị câu nhân.

- Trở về làm gì, muốn cho Chương Cao Thành nhìn thấy bộ dáng em vừa mới ở dưới dươиɠ ѵậŧ tôi phát tao?

Tần Duẫn Đông đem hạ thể cô lau chùi một lần, buông váy cô ra sau lại đơn giản lau chùi cho mình, đem áo sơ mi bẩn vất vào thùng rác.

- Hừ, chán ghét.

Cả người Diệp Chân mướt mồ hôi dựa vào lòng ngực anh, tất chân và qυầи ɭóŧ cũng bị kéo xuống dưới ném đi, váy cũng bị cởi ra.

- Tôi gọi thư kí của tôi đến đây, đi khách sạn rửa sạch một chút.

Vốn dĩ chỉ là muốn đỡ thèm, không nghĩ tới đem cô thao đến không thể thấy người khác, chỉ có thể đến khách sạn trước rửa sạch chút, sửa sang lại.

- Không cần, quá mất mặt.

Mặt Diệp Chân nóng lên, quả thực không dám tưởng tượng đến lúc thư kí của anh mang quần áo đến toilet sẽ nhìn cô thế nào.

- Ngoan, hắn thật hiểu chuyện, sẽ không nói bậy cái gì.

Tần Duẫn Đông ôm bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng hôn một chút.

- Tôi bảo hắn để ở cửa không đi vào, được không?

- Được...

Không đến vài phút, thư lí liền đem quần áo đưa đến cửa. Nhìn quần áo sạch sẽ, Diệp Chân ăn mặc chỉnh tề.

- Đồ vật của anh ... vẫn luôn rơi xuống.

Diệp Chân phát hiện chỗ mình đứng đã rơi xuống một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙, kẹp chặt chân dùng giấy vệ sinh không ngừng lau bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, hờn dỗi mà trừng mắt liếc anh.

- Ngoan, lát nữa rửa sạch sẽ là tốt rồi.

Tần Duẫn Đông nhìn cánh hoa cô gái của anh, kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng bạch dọc theo mông chảy xuống, có một loại thỏa mãn từ thân đến tâm.

...

Trên bàn tiệc, tâm tư Chương Cao Thành đã sớm tan rã. Đã hơn một tiếng, Tần Duẫn Đông cùng Diệp Chân còn không trở về, Trần Mai cũng chưa trở về, làm tâm tư hắn bất an. Uông Đông cùng hiệu trưởng Cao không ngừng lôi kéo hắn nói chuyện, vẫn không chịu thả người. Chương Cao Thành không ngừng an ủi mình, có Trần Mai ở đó, vợ mình sẽ không xảy ra chuyện gì. Giờ phút này, Chương Cao Thành quả thực hãi hùng khϊếp vía. Hóa ra Tần Duẫn Đông đối với vợ mình vẫn còn ý tưởng không an phận. Ngôn ngữ cử chỉ hôm nay, đã rất cường liệt thể hiện ý niệm muốn nhúng chàm Diệp Chân. Tần Duẫn Đông là thị trưởng cao cao tại thượng, sau lưng là vô số quan hệ quyền quý, không phải là người bình thường hắn có thể chọc đến. Từ cổ chí kim, mặc kệ là xã hội nào đều sẽ có giai tầng, như kim tự tháp, Chương Cao Thành hắn là đứng gần đáy tháp.

- Thị trưởng Tần, ngài đã trở lại?

Hiệu trưởng Cao miệng đắng lưỡi khô nói một đống lớn, nhìn Tần Duẫn Đông trở về, ánh mắt ái muội đứng lên.

- Tiểu Mai, vợ anh đâu?

Chương Cao Thành nhìn người phụ nữ đứng cạnh Tần Duẫn Đông là Trần Mai, trong lòng cũng thả lỏng một tảng lớn.

- Thân thể Tiểu Chân không thoải mái, em đưa cô ấy đi nghỉ ngơi rồi.

Trần Mai hàm hồ nói một câu, một lần nữa ngồi lên vị trí cũ của mình. Trên người Tần Duẫn Đông có một cỗ hương vị nhàn nhạt, là hương vị cùng phụ nữ làʍ t̠ìиɦ qua, Trần Mai đến gần ngửi được mặt nháy mắt đỏ rực. Hiển nhiên, hiệu trưởng Cao cũng ngửi được. Hô, cái cô Diệp Chân kia vậy mà bị thị trưởng Tần ấn trong toilet thao một tiếng. Phỏng chừng đều bị làm không còn mặt mũi gặp lại chồng mình đi.

Tần Duẫn Đông cùng Uông Đông nói chuyện trong chốc lát. Bởi vì Diệp Chân không ở đây, Tần Duẫn Đông thất thần, Uông Đông cũng đã nhìn ra, thật nhanh tan tiệc, cùng Tần Duẫn Đông đứng dậy rời đi.

- Thế nào, vừa mới cùng người ta phong lưu qua, lại nhớ thương rồi?

Ra ngoài xong, Uông Đông ái muội chụp vai Tần Duẫn Đông.

- Thích cô gái đó như vậy?

Thấy Tần Duẫn Đông không nói lời nào, như không muốn cùng mình nói chuyện về cô gái kia, trong lòng Uông Đông có chút kinh ngạc. Lão Tần vậy mà đối với Diệp Chân du͙© vọиɠ chiếm hữu tới tình trạng này rồi, ngay cả anh em thân thiết cũng không thể nói, một dạng phòng bị sợ hắn nhớ thương.

- Tiểu tử thối.

Uông Đông thầm mắng một câu, đá một chân tới.

- Lão tử đối với phụ nữ của cậu không có hứng thú, có nhiều bông hoa tươi đẹp hướng trên người tôi đổ vào, cậu không cần phòng chặt chẽ như vậy.

Tần Duẫn Đông giơ tay vuốt chóp mũi cao thẳng hừ cười một câu.

- Cô gái của tôi tốt như vậy, đương nhiên không cho người khác nhìn nhiều một cái, thậm chí hỏi thăm một câu đều không được.

Huống chi anh đều còn không có đem cô vợ nhỏ ăn hoàn toàn vào bụng, vạn nhất lại đưa tới một con sói quấn lấy vợ mình, anh đúng là không kịp khóc.

Uông Đông...

-... Đã nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo đâu? Bây giờ trừ bỏ người phụ nữ của mình, chúng ta ở trong mắt cậu đều tính là cái rắm.

- Vì người phụ nữ của tôi, tôi đúng là có thể đâm anh em hai đao.

- TMD, đồ cầm thú cậu.

Uông Đông dậm chân mà mắng, hòa hoãn lại cười nói.

- Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, không phải là còn chưa đem cô gái đó buộc chặt đi? Như thế nào, cô ấy không chịu ly hôn chồng?