“Gia huynh muốn gặp mặt tiền bối, không biết tiền bối đáp ứng hay không.” Lăng Trát Phong đi vào, thấy Mục Thu Hàm và Lăng Vân không biết đang nói cái gì, hai người một già một xấu, xem ra có cảm giác quái dị không nói nên lời. Tuy trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng trên mặt Lăng Trát Phong vẫn là vẫn duy trì thản nhiên.
“Gặp thì không cần đi.” Lăng Vân nhỏ giọng nói, nói như thế nào đều là lão cha trên danh nghĩa của mình, ở trước mặt Lăng Ngạo Thiên, Lăng Vân luôn có hơi chột dạ.
Mục Thu Hàm liếc Lăng Vân một cái, mở miệng nói: “Lăng tướng quân một mảnh thịnh tình, ngươi không cần chối từ.” Lăng Vân quay đầu lại trừng Mục Thu Hàm một cái, Mục Thu Hàm ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên, Lăng Vân ngập ngừng nói: “Gặp một lần thì gặp một lần đi.” Đã lâu không gặp, lại nói tiếp còn là lão cha mình đâu!
Lăng Trát Phong vui vẻ, nói: “Ta lập tức đi an bài.” Thấy Lăng Trát Phong rời đi, Lăng Vân thở ra một hơi. “Lại không phải cha ngươi, ngươi tích cực như vậy làm cái gì?”
Mục Thu Hàm bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, thản nhiên nói: “Nếu là cha ta, ta sẽ không tích cực, là cha ngươi ta mới tích cực!” Lăng Vân híp mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn Mục Thu Hàm.
Mục Thu Hàm nhẹ nhàng cười cười. “Tiểu Vân Nhi, ngươi trì độn, không phải ngươi nói, xấu tức phụ sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng sao?”
Lăng Vân nhe răng, tức phụ sao? Mục Thu Hàm là tức phụ sao? Lăng Vân quay đầu đi, lười nhiều lời với Mục Thu Hàm.
“Hai vị, bên này, mời.” Chỉ chốc lát đã có người dẫn Mục Thu Hàm và Lăng Vân tới đại sảnh, trên bàn đã bày đầy món ngon. Thấy hai người đi tới, Lăng Ngạo Thiên đứng dậy đón chào.
“Hai vị, mời ngồi.” Lăng Trát Phong nói, biết Mục Thu Hàm và Lăng Vân không chỉ là quan hệ tùy tùng, Lăng Trát Phong đặt Mục Thu Hàm ở địa vị ngang với Lăng Vân.
“Lần này, đa tạ tiền bối cứu giúp, Ngạo Thiên vô cùng cảm kích, không biết tôn tính đại danh của tiền bối.” Ngữ khí Lăng Ngạo Thiên vô cùng cung kính. Lăng Vân thầm lo lắng, bị nhị thúc mình gọi là tiền bối thì thôi, kết quả ngay cả lão tử đều thành vãn bối của mình.
“Hắn họ Vân, tên một chữ Nhi, kêu Vân Nhi. “Mục Thu Hàm trả lời.
Lăng Vân đang uống rượu nghe được Lăng Ngạo Thiên hỏi chuyện, đang nghĩ ngợi xem lấy cho mình một cái tên thật phong cách, đã bị Mục Thu Hàm giành trước, nghe thấy Mục Thu Hàm trả lời, rượu trong miệng Lăng Vân thiếu chút nữa phun hết ra, nhưng may mà xoay một vòng trong miệng lại nuốt xuống.
Tuy biết Mục Thu Hàm đang nói dối, nhưng Lăng Ngạo Thiên cũng không vạch trần, Lăng Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười tiếc nuối. “Lại nói tiếp, ta có đứa con trai, nhũ danh cũng là Vân nhi.” Mục Thu Hàm gật gật đầu. “Ừm, ta nghe nói qua, Lăng thừa tướng có đứa con trai, tên Lăng Vân.” Lăng Vân nhìn Mục Thu Hàm đối đáp trôi chảy, trong lòng lại ghim Mục Thu Hàm một cái, người này ra vẻ đạo mạo, không thể tín nhiệm, Mục Thu Hàm cười cười với Lăng Vân, tâm Lăng Vân hung hăng nhảy lên.
“Đúng vậy! Chỉ có điều ta đã trục xuất hắn khỏi gia môn.” Lăng Ngạo Thiên ảm đạm nói. “Vân nhi đứa nhỏ này, tuy tư chất không tốt, nhưng cũng còn tính hiếu thuận, nói đến cũng ủy khuất hắn……” Trên mặt Lăng Ngạo Thiên lộ ra vài phần ảm đạm.
“Chuyện của Lăng công tử, ta cũng nghe nói một ít, theo ta được biết, Lăng công tử nhất định sẽ không làm ra việc xâm phạm công chúa, trong này có hiểu lầm gì cũng nói không chừng.” Mục Thu Hàm mở miệng nói. Lăng Vân bảo trì trầm mặc, gia hỏa Mục Thu Hàm này thật tin tưởng cậu!
Mặt Lăng Ngạo Thiên có chút đau khổ khó có thể miêu tả. “Cá tính của Vân nhi đích xác sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng việc hôn nhân này, dù thành, đối với Vân nhi cũng là gánh nặng, chi bằng, thuận nước đẩy thuyền, bảo vệ một mạng cho nó.”
Mục Thu Hàm và Lăng Vân liếc nhau, trong lòng Lăng Vân có chút cảm động, cậu từng nói lão tử nhà mình không phải người cổ hủ như vậy, hóa ra trong lòng sớm có suy tính, không có tài hoa tương xứng, địa vị quá cao chỉ là gánh nặng, đưa tới vô số ghen ghét và quỷ kế.
“Ta nghĩ, lệnh lang nhất định sẽ lý giải khổ tâm của ngài.” Mục Thu Hàm nói.
Lăng Ngạo Thiên cười cười với Mục Thu Hàm. “Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?”
“Ta họ Thu, tên một chữ Hàm.” Mục Thu Hàm nói, Lăng Vân uống một ngụm rượu, gia hỏa Mục Thu Hàm này, chính là tên bối tổ quên tông, sửa lại họ của cậu thì thôi, ngay cả họ của mình cũng sửa, không đáng tin cậy!
“Hóa ra là Thu Hàm công tử, không biết công tử năm nay bao nhiêu tuổi, ta nghe nhị đệ nói, Thu Hàm công tử đã cấp bảy.” Lăng Ngạo Thiên kính nể hỏi.
Mục Thu Hàm hơi ngượng ngùng cúi đầu, tuy bộ mặt này của Mục Thu Hàm rất khó phân biệt đến tột cùng là biểu tình gì, nhưng tạm thời cho là ngượng ngùng đi. “Thu Hàm sống uổng hai mươi năm, vừa mới đột phá cấp bảy.” Mục Thu Hàm thốt ra lời này, Lăng Vân bắt đầu ngượng ngùng, người ta sống uổng hai mươi năm, kết quả đã cấp bảy, vậy cậu tính cái gì?
Sắc mặt Lăng Ngạo Thiên và Lăng Trát Phong trở nên vô cùng xuất sắc, bản thân Lăng Trát Phong là cường giả cấp bảy, đương nhiên biết cấp bảy có bao nhiêu khó đạt tới, ông ta chinh chiến ở sa trường mười mấy năm mới đột phá cấp bảy, lúc ấy ông ta đã 40 tuổi, nhưng dù vậy, ông ta cũng đã được xưng là thiên tài. “Công tử quả nhiên thiên phú trác tuyệt, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Mục Thu Hàm lắc lắc đầu. “Không tính cái gì, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.” Mục Thu Hàm thật sự là khiêm tốn, quen biết Tô Minh, Nhậm Phong, Thương Trạch, Thương Lâm, tự tin trong lòng Mục Thu Hàm đã sớm bị đả kích đến không còn một mẩu.
“Đúng rồi, không biết Lăng Vân công tử năm nay bao nhiêu tuổi.” Mục Thu Hàm hỏi.
Lăng Vân ngẩng đầu, chớp chớp mắt, kỳ thật mình năm nay bao lớn rồi, bản thân Lăng Thiếu Gia cũng không rõ! “Vân nhi, năm nay 18 tuổi.” Lăng Ngạo Thiên như lâm vào hồi ức xa xôi.
“Mười tám!” Lăng Vân lẩm bẩm nhắc mãi, rất trẻ! Nói vậy mình vẫn có thể sống rất lâu.