Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 79-1: Treo giải thưởng

Núi rừng hẻo lánh ít dấu chân người, Lăng Vân ghé vào lưng Mục Thu Hàm, một bàn tay câu lấy cổ Mục Thu Hàm, một bàn tay cầm cơm nắm, vừa ăn, vừa lẩm bẩm. “Ngươi đi nhanh một chút đi! Ngươi không phải cao thủ sao? Cao thủ chính là tốc độ như vậy sao? Ngươi thật nên học tập Nhậm Phong, người ta mới là cao thủ.”

Vui quá hóa buồn chính là trạng huống hiện tại của Mục thiếu gia, Lăng Thiếu Gia dễ chọc như vậy sao? Việc nguy hiểm như phi hành trên trời cao như vậy, rất dễ xảy ra chuyện, cho nên Lăng Thiếu Gia rất không cẩn thận mà trẹo chân, kết quả chính là, Mục Thu Hàm từ kẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, biến thành kẻ bị vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Tự ngươi xuống đi thử xem! Ta nhất định nhanh hơn ngươi.” Mục Thu Hàm tức giận nói, hiện tại công lực của hắn thâm hậu hơn không ít, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy!

Lăng Vân cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Lấy sở trường của ngươi so với khuyết điểm của ta, ngươi không biết xấu hổ sao? Bắt nạt một kẻ thương tàn như ta, ngươi cũng coi như là cực phẩm.” Lăng Vân quơ quơ chân, vô cùng đắc ý nói.

Mục Thu Hàm rũ mắt, hơi suy tư: “Vậy ngươi có sở trường gì, nói ra, chúng ta so một chút.”

“Ta nói ra thì thế nào, ta nói ra ngươi có thể vượt qua ta sao?” Lăng Vân khinh thường hỏi.

Mục Thu Hàm tự tin tràn đầy cười cười. “Con người của ta có năng lực học tập rất mạnh, ngươi nói ra, ta đương nhiên sẽ làm ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

Lăng Vân nhất thời mừng thầm, ai nha, thật là quá làm người kích động, Lăng Vân dựa gần vào đầu Mục Thu Hàm, nhướng mày. “Ngươi cảm thấy ngươi có biện pháp vượt qua ta, cho dù ta am hiểu nhất là cái gì?”

“Đó là đương nhiên.” Không phải nói ngoa, Mục Thu Hàm đúng là có thiên phú dị bẩm, chiêu thức người khác dùng một lần, hắn xem một lần là có thể nhớ kỹ, bởi vậy lúc Mục Thu Hàm nói, tuyệt đối tin tưởng mười phần.

“Nếu ngươi làm không được thì làm sao bây giờ?” Lăng Vân nghiêm túc hỏi.

“Mặc ngươi xử trí.” Mục Thu Hàm hào sảng nói. Mục Thu Hàm nói ra, phát hiện mình có cảm giác lọt vào bẫy, nhưng hắn cũng không sợ gì.

Lăng Vân đạt được mục đích, đôi mắt lập tức sáng lên. “Mặc ta xử trí, vậy được, đại trượng phu một lời đã ra, tứ mã nan truy, nếu không tính thì sao?”

“Sao có thể không tính, Tiểu Vân Nhi, ngươi không biết, một lời nói của ta là một gói vàng, không lừa già dối trẻ sao? Thanh danh của ta rất tốt, chẳng lẽ ngươi không tin ta?” Mục Thu Hàm thề son sắt nói.

Lăng Vân nghiêm túc nhìn Mục Thu Hàm, trong lòng thầm lẩm bẩm một câu, ta xác thật không thể tin được ngươi. Lăng Vân hít sâu một hơi. “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta đây am hiểu nhất chính là bị đè, từ hôm nay trở đi ngươi có thể học tập.” Ai nha, nếu có thể vượt qua Mục Thu Hàm, cũng không uổng công Lăng Thiếu Gia tự bôi đen mình.

Loại ưu điểm này, nếu ở kiếp trước, Lăng Thiếu Gia tuyệt đối sẽ không nói, một chút thuốc mê là xong việc, đáng tiếc chính là gia hỏa Mục Thu Hàm này đã biến thành cao thủ, thuốc mê không có tác dụng gì mấy đối cao thủ thượng phẩm. Lăng Vân ngửa mặt lên trời thét dài, thực lực ơi, vì sao mỗi người bên cạnh cậu đều thăng cấp rất nhanh, lúc đi, ngay cả Gấu trúc cũng đã là cấp bảy, chỉ có cậu vẫn là tên kém cỏi, không phúc hậu, quá không phúc hậu.

Dựa theo định luật xuyên qua vạn năng, kỳ thật không nên như vậy, cậu hẳn là thăng cấp nhanh như ngồi hỏa tiễn, sau đó tiếp thu một đám người vây quanh cúng bái, cuối cùng, mình sẽ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh, nhưng mà hiện tại mình mang danh trang chủ, bị một đám người nhìn xuống, chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.

Mục Thu Hàm phút chốc ngây ngẩn. “Cái này, ta đột nhiên phát hiện, người không thể hoàn hảo, cho nên có đôi khi, chúng ta cần phải khoe sở trường giấu sở đoản, có một chút khuyết tật cũng có thể chịu đựng, Tiểu Vân Nhi ngươi nói có phải hay không!”

“Đương nhiên không phải, ngươi xem ngươi lớn lên thuần khiết như vậy, nên là một đại diện hoàn mỹ, có một chút nhược điểm đều không thể!” Lăng Vân vô cùng trịnh trọng nói: “Ngươi biết, mọi việc đều chú ý phát triển cân đối, toàn thân ngươi chỉ còn lại một việc không am hiểu như vậy, sao có thể để một cái khuyết điểm cuối cùng kéo chân sau của ngươi.”

Mục Thu Hàm ngượng ngùng xoa mũi. “Kỳ thật ta cũng không như vậy.” Mục Thu Hàm hối hận! Trên đời này quả nhiên không phải mọi việc đều cần am hiểu.

“Mục Thu Hàm, hình như vừa rồi có người nói, nếu không làm được, tùy ta xử trí, đêm nay ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho ta đi.” Lăng Vân túm tóc Mục Thu Hàm nói.