“Sao ngươi không cưỡi ngựa?” Đi được nửa ngày, Mục Thu Hàm mới buồn bực hỏi.
“Bởi vì không phải ngươi nói muốn dạy ta lưu vân bộ sao? Ta sớm xuất sư một chút, cũng có thêm thủ đoạn bảo mệnh!” Lăng Vân mặt không đổi sắc nói. Cưỡi ngựa gì đó, thật không phải người làm, đáng thương Lăng Thiếu Gia cho rằng cưỡi ngựa có thể biểu hiện phong độ của Lăng Thiếu Gia càng tốt, kết quả lại sắp làm mình lắc lư tan thành từng mảnh.
Lăng Vân đỡ eo, cưỡi ngựa không phải ngựa chạy sao? Vì sao còn mệt hơn bị đè, da đều sắp rách, quả nhiên xã hội vẫn luôn phát triển về phía trước, dù là xe đạp cũng thoải mái hơn ngựa.
“Ngươi nguyện ý học là được, đừng kêu mệt!” Mục Thu Hàm lộ ra một nụ cười xấu xa.
Lăng Thiếu Gia hung hăng trừng Mục Thu Hàm một cái. “Bổn thiếu gia là người không có nghị lực như vậy sao? Bổn thiếu gia làm việc, từ trước đến nay đều là đến nơi đến chốn.”
“Đúng vậy! Giống ngươi cưỡi ngựa vậy.” Mục Thu Hàm cười như không cười nói.
Lăng Vân nghiến răng, ghét nhất chính là loại người như Mục Thu Hàm, không có việc gì vạch khuyết điểm của người ta, phần tử điển hình vui sướиɠ khi người gặp họa. Sự thật chứng minh, dù làm chuyện gì, đều sẽ có khó khăn, mà Lăng Thiếu Gia quá xem nhẹ khó khăn khi học lưu vân bộ.
“Ầm.” Lăng Vân nặng nề ngã xuống mặt đất, một thân quần áo cẩm tú đã dính đầy bùn đất, tóc tai lộn xộn, mặt xám mày tro, vô cùng tổn hại Lăng hình tượng của Thiếu Gia. Lăng Vân nhổm dậy từ trên mặt đất, lại lần nữa vô cùng thành kính mà nhớ đến con ngựa đã bị cậu trục xuất kia. Tục ngữ nói, chỉ có mất đi, mới biết được tốt đẹp, quả nhiên một chút đều không sai!
“Vân Nhi, ngươi chỉ kiên trì được thời gian một nén hương.” Mục Thu Hàm nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
“Sao có thể, rõ ràng ta đã bay thật lâu.” Lăng Vân bất mãn cãi, gia hỏa Mục Thu Hàm này, chính là một tên khốn không hiểu thương hương tiếc ngọc. Nói là dạy cậu võ công, lại không ngừng vứt cậu lên, bức bách cậu vận khí phi hành, rồi trơ mắt mà nhìn cậu ngã như chó gặm bùn.
“Đó là ảo giác của ngươi.” Mục Thu Hàm bình đạm nói, sau khi tiến vào thượng phẩm, trên người Mục Thu Hàm có thêm khí chất siêu phàm nhập thánh, bước đi đều tản ra tự tin.
Lăng Thiếu Gia nghiến răng. “Không được, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lăng Vân cảm thấy, Mục Thu Hàm đang trả thù, trả thù lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, bản thân mình xuất sắc hơn người, khí chất tuyệt vời, mà hắn lại là dáng vẻ người rừng vừa đi ra khỏi khu rừng viễn cổ nào đó, cho nên Mục Thu Hàm không cam lòng muốn biến mình thành người rừng.
“Tiểu Vân Nhi, ngươi nói ngươi làm chuyện gì đều đến nơi đến chốn.” Mục Thu Hàm rất vô tội nói.
Lăng Vân híp mắt. “Mục Thu Hàm, ta cũng từng nói, mọi việc phải một vừa hai phải, ngươi không cần quá đáng.”
Mục Thu Hàm đi đến trước mặt Lăng Vân, lực áp bách khổng lồ ập vào trước mặt, Lăng Thiếu Gia hơi nhũn chân, Mục Thu Hàm vươn tay, với về phía Lăng Vân, Lăng Thiếu Gia theo bản năng muốn lui về sau vài bước, nhưng thân thể lại như là bị dính chặt, Lăng Vân nhắm mắt lại. “Ta học còn không được sao?”
Trong đời lần đầu tiên bị ưng mổ mắt, tạo thành sinh hoạt cực khổ hiện tại, Lăng Thiếu Gia thương cảm, thương cảm, vô cùng thương cảm.
Mục Thu Hàm gỡ xuống một cọng rơm từ trên đầu Lăng Vân: “Tiểu Vân Nhi, trên đầu ngươi mọc cỏ.”
Lăng Vân cắn chặt răng, nỗ lực bày ra một nụ cười hiền lành thong dong. “Phải không? Còn may, ta không giống người nào đó, trong óc cũng mọc cỏ.”
“Đúng vậy, loại cực phẩm như Nhậm Phong, có một tên cũng đủ rồi.” Mục Thu Hàm phụ họa.
Lăng Vân híp mắt, cho nên mà, có người rất không có tự mình hiểu lấy. “Mục Thu Hàm, ngươi cho rằng so với Nhậm Phong, ngươi có thể tốt hơn bao nhiêu?”
“Vậy chênh lệch rất lớn, ta sẽ không có khả năng nhận sai người, ta thâm tình với ngươi như vậy, dù cho quên trời, quên đất, quên cha mẹ, ta cũng không thể quên ngươi!” Mục Thu Hàm rất chân thành nói.
“Ngươi vẫn là nhân lúc còn sớm quên ta đi.” Bị loại người này nhớ thương, buổi tối sao cậu có thể không gặp ác mộng. “Nói như vậy, quên mất cha mẹ, người ngươi còn có thể nhớ kỹ hơn phân nửa là kẻ thù gϊếŧ cha ngươi.”
“Vân Nhi, sao ngươi lại không có tình thú như thế.” Mục Thu Hàm hơi ủy khuất nói.