“Mười vạn lượng?” Lăng Vân cầm ngân phiếu, đôi mắt mị mị.
“Ngươi nói, ông ta muốn ở trọ?” Lăng Vân nhìn Đường Nguyên, Đường Nguyên gật gật đầu.
“Chúng ta lại không phải khách điếm, ông ta cho số tiền này không khỏi kỳ quái.”
Sắc mặt Mục Thu Hàm ngưng trọng nói. Hắn và Gấu trúc đều có bí mật, ngay cả Tô Mặc hẳn là cũng sẽ không đơn giản, cho nên càng phải thận trọng từng bước.
“Người ta muốn đưa tiền, chẳng lẽ không nhận sao? Chúng ta chính là mở cửa hàng, không có đạo lý từ chối người ta! Huống hồ, người ta cũng rất có thành ý.”
Lăng Vân thong thả ung dung cất ngân phiếu.
“Được rồi, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, giặc tới thì đánh, nước lên đất ngăn.”
Mục Thu Hàm trợn trắng mắt.
“Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”
Lăng Vân mím môi.
“Ta vẫn có chừng mực.”
“Khách đâu?” Lăng Vân hỏi.
“Ở bên ngoài.” Đường Nguyên vội vàng nói.
“Đi thôi.” Lăng Vân nhìn nam tử trung niên có tám phần giống Tô Minh trước mặt, hơi nhướng mày, ngày đó cậu đã cảm thấy gia hỏa này không có ý tốt với Tô Minh, không nghĩ tới đã tìm tới cửa.
“Các ngươi muốn ở trọ?”
Lăng Vân tươi cười đầy mặt hỏi, trong lòng lại đầy tính toán, gia hỏa này với Tô Minh không phải là cha con đi, nếu là vậy, vậy thì Tô Minh là Tô Mặc cướp đi, này cũng không có khả năng! Tô Mặc và Tô Minh đều là thể chất quỳnh ngọc, chẳng lẽ Tô Mặc cướp muội tử người này, sau đó hai người bỏ trốn, Lăng Vân hơi lắc đầu, cảm thấy khả năng này cũng rất lớn.
“Đúng vậy!” Nhậm Chiến đáp.
“Nếu tiền bối không chê phòng ốc chúng ta đơn sơ, vậy ở lại đi, có điều chỗ chúng ta không có nhiều phòng trống.”
Ánh mắt Lăng Vân như có như không mà ngó qua vài người phía sau Nhậm Chiến.
“Chỉ cần một gian phòng là đủ rồi.” Nhậm Chiến biết nghe lời phải nói.
Lăng Vân tươi cười như hoa, kỳ thật cậu càng hy vọng Nhậm Chiến trả thêm tiền, như vậy, cậu có thể cố mà làm dọn đi ở cùng một gian với Mục Thu Hàm, sau khi đổi nhà, cậu với Mục Thu Hàm không còn ở cũng một phòng nữa.
“Lăng thúc thúc.” Tô Minh ôm chặt chân Lăng Vân. “Cha đi ra ngoài thật nhiều ngày, rốt cuộc khi nào trở về?”
Tô Minh vừa xuất hiện, ánh mắt của Nhậm Chiến lập tức không dời được, Nhậm gia huyết mạch đơn bạc, dù Tô Minh không phải cháu mình, ông ta cũng hạ quyết tâm muốn mang về.
“Yên tâm đi, có tên Mộc thúc thúc kia đi theo, cha ngươi sẽ không có việc gì.” Lăng Vân an ủi.
Mộc thúc thúc, Nhậm Chiến nhăn mày lại, Mộc thúc thúc trong miệng Lăng Vân chẳng lẽ chính là nhi tử nhà mình.
Tô Minh nheo mắt.
“Lăng thúc thúc, không phải ngươi nói thúc thúc kia có ý đồ xấu với cha, không phải người tốt sao?”
Đối mặt đôi mắt đen nhánh của Tô Mặc, Lăng Vân nghiêm trang nói:
“Lời nói là nói như vậy không sai, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, trước khi đắc thủ, y nhất định sẽ bảo vệ tốt cha ngươi, tiểu Minh Nhi, người tốt là dùng để làm thịt, người xấu là dùng để gài bẫy, chỉ cần vận dụng thích đáng, người tốt người xấu đều giống nhau, học vấn nơi này là vô cùng vô cùng thâm ảo……”
Tô Minh trịnh trọng gật đầu.
“Lăng thúc thúc, đây là ai vậy?”
Cuối cùng Tô Minh cũng chuyển ánh mắt tới trên người Nhậm Chiến.
Nhậm Chiến hơi thụ sủng nhược kinh, vừa muốn mở miệng đã bị Lăng Vân chặn lại.
“Ông ta tới ở trọ, đưa tiền tới, ngươi có thể gọi ông ta là thúc thúc.”
Nhậm Chiến nhíu nhíu mày, không đáp lời, ông ta rất muốn nói, kỳ thật ta không phải thúc thúc, ta là gia gia.
“Đưa tiền?”
Đôi mắt đen nhánh của Tô Minh linh động chuyển một vòng, nhìn chằm chằm Nhậm Chiến lấp lánh sáng lên.
“A! Ta đã biết, Lăng Vân thúc thúc, ngươi thường nói coi tiền như rác chính là loại người này đi.”
Tô Minh duỗi ngón trỏ trắng nộn kích động mà chỉ vào Nhậm Chiến hỏi Lăng Vân.
“Coi tiền như rác là cái gì?”
Nhậm Chiến không vui hỏi, tuy không quá hiểu, nhưng hẳn không phải lời hay, nếu đây là ấn tượng đầu tiên của tôn tử đối với ông ta……
Bạn nhỏ Tô Minh khó được bị người thỉnh giáo, lập tức kích động.
“Coi tiền như rác chính là ngu ngốc có tiền không chỗ tiêu xứng đáng bị làm thịt, Lăng thúc thúc thích nhất chính là loại người này.”
Nhậm Chiến:……
Sắc mặt Lăng Vân có chút rối rắm, thật là, tiểu Tô Minh đạo hạnh quá ít, lại nói với khách nhân rằng người ta coi tiền như rác.
“Hôm nay ngươi không cần huấn luyện sao?”
Lăng Vân dẫn dắt rời đề tài đi.
“Sư phụ nói hắn không thoải mái, muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Tô Minh chán nản nói.
Lăng Vân bấm tay tính toán, sắc mặt trắng bệch, đáng chết, bởi vì Mục Thu Hàm trọng thương, Tô Mặc rời đi, cậu đã xem nhẹ Gấu trúc sắp sinh. Cậu có cần tìm bà đỡ hay không, hay là Lăng Thiếu Gia cậu tự mình ra trận đỡ đẻ cho Gấu trúc.
Thời buổi rối loạn, chuyện của Gấu trúc không thể truyền ra, người tài thường nhiều việc mà! Mọi chuyện đều phải đến tay Lăng Thiếu Gia cậu.