… Cảnh xuân kiều diễm, thất thần…
Trong khuê phòng Cố Khuynh Quốc Cố Gia, thiếu soái Vũ Văn Tuyệt thân mặc quân trang hai chân quỳ trên mặt đất, đầu để tóc húi cua vùi vào nơi riêng tư của người phụ nữ rồi liếʍ láp lên u huyệt phấn nộn, Vũ Văn Tuyệt vươn đầu lưỡi thâm nhập hoa huyệt, chỉ cần vài cái, thì u huyệt của Cố Khuynh Quốc đã bắt đầu chảy ra mật ngọt dâʍ ŧᏂủy̠, Vũ Văn Tuyệt chỉ cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ của phụ nữ là quỳnh tương ngọc lộ*, hắn há to miệng hút hết mỗi một giọt mật lộ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, không thể lãng phí dù chỉ là một chút.
*Quỳnh tương ngọc lộ: miêu tả rượu ngon
Cố Khuynh Quốc mặc dù bây giờ đang thϊếp đi, nhưng mà thân thể lại đặc biệt mẫn cảm, đầu lưỡi thô ráp của người đàn ông mạnh mẽ liếʍ láp u huyệt của cô, mặc dù động tác không thành thạo nhưng mà với thân thể chưa bao giờ bị người dạy dỗ thì cũng không cần thuần thục bao nhiêu cũng đã tự động tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, chưa đến nửa khắc thì Cố Khuynh Quốc đã cao trào lần đầu tiên trong đời, mà toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đã đi vào trong bụng Vũ Văn Tuyệt, thời điểm người đàn ông ngẩng đầu, trên cằm dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, Vũ Văn Tuyệt nhìn thấy u huyệt co rút sau khi đạt cao trào còn có khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng kia, quả thực chả khác gì yêu tinh, hắn say mê nhìn không chớp mắt, thậm chí ở trong lòng cảm thấy bản thân chỉ là gặp qua một lần thế nào lại biến thành như vậy.
Dưới háng Vũ Văn Tuyệt phồng lớn, thoạt nhìn dọa người nóng nảy, Vũ Văn Tuyệt mặc lại quần áo cho cô, sau đó cầm lấy tay nhỏ của cô sờ vào đũng quần của mình sau đó cọ xát qua lại, giọng nói khàn khàn:
“Cố Khuynh Quốc, em là của tôi!”
Phủ đệ Vũ Văn Bắc Bình
Thu thủy cư, nơi này là nơi ở Tống Thu bát di thái đi theo Vũ Văn Tuyệt đến Bắc Bình, bên ngoài sân treo hai ngọn đèn l*иg đỏ thẫm, vô cùng vui mừng.
Trên giường La Hán sơn đen trải đệm chăn thiết kế thêu tròn màu xanh ngọc, màn lụa màu đỏ in hình hoa mẫu đơn nở rộ rũ trên mặt đất, giường lớn phát ra tiếng động lung lay cót két.
“A, thiếu soái, ưm, ư!”
Một đợt lại một đợt âm thanh vũ mị từ trên giường truyền đến, người phụ nữ trên người mặc chiếc yếm hoa hải đường đỏ rực lỏng lẻo, mái tóc dài màu đen đến eo, hai chân trắng nõn quỳ gối trên đệm, nửa người dưới chuyển động, phát ra âm thanh phóng đãng.
Mà người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên cái gối màu xanh ngọc chính là thiếu soái Vũ Văn Tuyệt, hôm nay Vũ Văn Tuyệt sau khi từ Cố gia trở về kìm nén dục hỏa cả một ngày, sau khi xử lý xong quân sự thì bát di thái cùng đi theo hắn về trong phòng, vừa vào cửa còn chưa chờ bát di thái phản ứng thì đã cởϊ qυầи ra, lột qυầи ɭóŧ của cô ta rồi trực tiếp đi vào mà không có bất kỳ màn dạo đầu nào, động tác thô lỗ lạnh nhạt, ngoại trừ nửa thân dưới ở bên trong huyệt của người phụ nữ, thì Vũ Văn Tuyệt cũng không chạm một chút nào vào người cô ta, đợi đến sau khi hắn phát tiết một lần, thì lên giường để bát di thái hầu hạ hắn.
“Thiếu soái, ưm, ngài làm sao vậy, có phải là có chỗ nào Thu Nhi hầu hạ không tốt, tại sao ngài không nói lời nào hết a, a, a!”
Tống Thu lớn lên rất là xinh đẹp làm người khác hài lòng, búi tóc mây rũ xuống rải rác, tóc đen xõa ở sau lưng, nhìn thấy Vũ Văn Tuyệt hôm nay trở về cùng mình nói chuyện không quá năm câu, rồi một mình nằm ở nơi đó cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Tống Thu hỏi một cách cẩn thận.
Lời nói của Tống Thu, quấy rầy Vũ Văn Tuyệt, khiến cho sắc mặt Vũ Văn Tuyệt không vui, Tống Thu sợ tới mức không dám nói lời nào nữa, thật cẩn thận hầu hạ Vũ Văn Tuyệt.
Vũ Văn Tuyệt thấy người phụ nữ ở trên người mình lắc tới lắc lui, côn ŧᏂịŧ lớn dưới thân cứng dị thường, nhưng mà hắn lại không quan tâm việc chăn gối, Vũ Văn Tuyệt trực tiếp đứng dậy, đè người phụ nữ ở dưới thân, không muốn nhìn thấy gương mặt cô ta, hắn từ phía sau cắm vào, ra sức co rút nhanh chóng, không bao lâu đã sớm tước vũ khí ra ngoài.
“Thiếu soái, ngài nghỉ ngơi rồi sao?”
Lý phó quan thấy ngọn nến ở thu thủy cư còn chưa tắt thì gõ cửa cung kính hỏi.
“Đi thư phòng chờ tôi!”
Vũ Văn Tuyệt biết Lý phó quan đã trễ thế này rồi mà vẫn quấy rầy mình, hẳn là sự tình ban ngày kêu hắn điều tra đã có kết quả, sau khi ở trong phòng phân phó một tiếng, thì xuống giường mặc quần áo, động tác nhanh chóng.
Tống Thu vừa mới trải qua một hồi chuyện xuân, yếu ớt nằm ở trên giường, mặt mày mang theo xuân ý, lưu luyến nhìn Vũ Văn Tuyệt.
Vũ Văn Tuyệt sau khi mặc xong quần áo, cũng không nhìn bát di thái lấy một cái, lạnh nhạt nói:
“Không cần chờ bổn soái, buổi tối bổn soái sẽ không qua đây.”
Nói xong thì để lại bát di thái thất vọng rồi rời đi.