Thập Niên 80: Nhật Ký Phấn Đấu Của Ninh Vân Tịch

Chương 12: Cảm ơn

“Mày đi ngang qua!” Ninh Vân Bảo tưởng chừng như không thể tin được, đột nhiên có một vị anh hùng Thủy Hử từ trên trời nhảy xuống, vì em gái gã bênh vực kẻ yếu, thế là Ninh Vân Bảo lấy lại tự tin: “Tao cùng em gái nói chuyện, mày xen vào là có ý gì? Không biết đây là chuyện nhà người khác sao?”

“Người nhà nói chuyện với nhau không phải lên hòa thuận sao? Anh duỗi tay đánh cô ấy, thật sự là anh cô ấy à? Tôi chưa từng thấy người anh nào như vậy.”

Ninh Vân Tịch ở bên cạnh nghe đã muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhìn anh bề ngoài giống như một người đàn ông trung thực, chất phác, không nghĩ tới lúc nói chuyện tuyệt đối không phải một quả hồng mềm. Chí ít đã ép Ninh Vân Bảo thở hổn hển rồi.

“Tao, tao muốn đánh nó là vì nó làm chuyện sai trái!”Ninh Vân Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Tịch, lúc này mày biết tốt xấu thì phải biết nên nói chuyện giúp ai.

Ninh Vân Tịch cũng không ngu, vẫy vẫy tay với Ninh Vân Bảo: “Anh ta không phải anh tôi, anh ta đến cướp đó.”

“Ninh Vân Tịch!” Ninh Vân Bảo lại rống lên: “Mày dám nói tao không phải anh mày!”

“Anh không phải đến đòi tiền tôi sao? Không đòi được tiền lập tức muốn đánh tôi, đây không phải là cướp thì là gì?”

Lúc này, một số người qua đường xung quanh đi tới.

“Anh trai đánh em gái?”

“Nói là đòi tiền em gái đang đi học.”

“Được đấy, ngay cả loại việc này cũng làm ra được, còn là đàn ông không?”

Ninh Vân Bảo trước giờ chưa từng gặp phải chuyện như vậy, trước kia anh ta giày vò Ninh Vân Tịch, cô cũng chưa từng dám hé răng cho nên những người khác đâu có biết. Hiện tại đột nhiên lại xuất hiện nhiều người nhân danh chính nghĩa như vậy, khiến anh ta bỗng dưng trở thành người xấu trong con mắt của bao người.

“Khốn kiếp.”

Ninh Vân Bảo chửi thề, rõ ràng là đang mắng Mạnh Thần Hạo, người đã ngăn cản anh ta đánh Ninh Vân Tịch.

Mạnh Thần Hạo không chút sứt mẻ. Mạnh Thần Hạo anh đã khi nào sợ loại côn đồ như Ninh Vân Bảo.

Mắt thấy không thu phục được đối phương, Ninh Vân Bảo nhanh chóng xoay chiều, nheo mắt hướng đến đứa em gái mỏng anh:

“Đừng trách anh mày, tao đây là vì tốt cho mày, có biết không? Mày vẫn chưa bước ra xã hội, dễ bị người ta lừa, đặc biệt là người lạ. Tao không biết mày từ đâu quen biết tên lạ mặt này, nhưng mà cảnh cáo mày, nếu không có sự đồng ý của người nhà, đừng bao giờ dây dưa với loại người này.”

Ninh Vân Bảo coi như đã nhìn ra được, mặc dù không biết đứa em gái này làm sao có thể quen biết được người đàn ông kia, nhưng chắc chắn rằng nó không thể lợi dụng tên đó để gây sóng gió. Hơn nữa, đó lại là chuyện riêng của nhà họ Ninh, người đàn ông kia cho dù muốn quản chuyện của em gái, trước hết cũng phải là người nhà của họ đã mới được.

Còn đối với..., hừm, nhìn cách ăn mặc rách nát của tên đó, sao có thể lọt vào mắt xanh của ba anh ta?

Ninh Vân Bảo nói xong, ánh mắt nheo lại quét qua vài lần khuôn mặt khinh khỉnh của Mạnh Thần Hạo.

Mạnh Thần Hạo nhìn ra được suy nghĩ của anh ta, đôi mắt nặng nề đi vài phần.

Ninh Vân Bảo phất phất hai tay, chen ra khỏi đám đông, vừa đi vừa đổ lỗi: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn không ra sao! Nếu không phải người khác xen vào, người làm anh như tôi lại phải lo chuyện của em gái à?”

Tất nhiên, lời nói của anh ta đều không thể qua mặt được những người sáng suốt ở đó.

Ninh Vân Tịch trong lòng không khỏi suy nghĩ, thời đại này thật là đơn thuần tốt đẹp. Nếu đổi lại là thế khỉ 21, lên tiếng thay cho một người xa lạ trên đường đều là chuyện khó có thể làm được, họ đều là sợ phiền phức.

Cho rằng chuyện cũng đã kết thúc, Mạnh Thần Hạo xoay người muốn đi. Đằng sau truyền đến âm thanh: “Cảm ơn anh, anh Mạnh.”

Mạnh Thần Hạo quay đầu lại.

Ninh Vân Tịnh gật đầu với anh.