"Ư ... hư hư ....ưm ưm ...ah á á á á ưm ưm ......ưm ưm "
Tiếng rêи ɾỉ của Ngọc Khiết khe khẽ vang lên như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© đánh thẳng vào từng tế bào của Khổng Dương. Anh díu mày, nhắm mắt lại. Cứ mỗi tiếng nấc của Ngọc Khiết vang lên, Khổng Dương lại càng xoáy sâu hơn vào âʍ đa͙σ cô. Anh cảm thấy đỉnh dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa chạm được đến điểm cuối cùng, nên cứ thế mà càng thúc mạnh hơn.
"Anh ơi đừng vô nữa. Ưm ưm .... ahhh .... đừng mà "
Khổng Dương không chỉ cảm nhận được sự nóng lên của đường hầm này, anh còn tò mò. Phải chăng là chưa đủ sâu? Vì sao chưa chạm đến đáy? Hàng ngàn nghi vấn dấy lên trong đầu của anh. Trái lại, trong đầu Ngọc Khiết đang là một mảnh hoang tịch. Cô hoàn toàn không nghĩ gì ngoài cảm giác sung sướиɠ đến nỗi kiễng gót, hơi chùn gối.
Giây phút cô nhón chân lên, cơ thể hơi đổ về kính phía trước 25 độ, đồng thời mông cũng cong lên hơn thì lúc này cự vật nóng bỏng của Khổng Dương như được mở thông lối hầm, một cú thúc như cú sút bóng chuẩn xác vào khung thành, khi bóng chạm lưới, đầu dươиɠ ѵậŧ cũng mạnh mẽ đâm vào thành âʍ đa͙σ, tạo nên một dòng điện chạy thẳng lên bụng dưới, phân tán các tế bào gây ra một cơn sướиɠ, còn được gọi là lêи đỉиɦ.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
Mông cô díu lại, hai chân run bần bật, hay tay đè thật mạnh vào mặt kính, như muốn thể hiện rằng cú thúc này quá sâu, sâu đến tận ruột gan cô. Nhịp tim cô tăng lên dữ dội, thình thình đập, còn trái tim như muốn bổ ra khỏi chiếc l*иg ngực nhỏ bé. Thành âʍ đa͙σ cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ này, nên đã thực hiện một chuỗi co bóp liên hồi.
"Em ơi... sao lại ... chặt vậy ... ưm ưm ưm ......"
Khổng Dương chịu một sự co bóp quá chặt từ âʍ ѵậŧ của Ngọc Khiết, cơ hồ như siết lấy cậu nhỏ, giảm đi đáng kể chuyển động của cậu ấy. Khổng Dương bỗng thấy đầu cự vật nóng muốn thiêu đốt cô bỗng dưng có gì đó hơi sền sệt, man mát.
"Anh ơi... em ra rồi"
Trong hô hấp hỗn loạn của Ngọc Khiết, khẽ phát ra vài âm thanh nhỏ, nhỏ đến mức nếu Khổng Dương không phải vì đang ghé sát đầu mình vào cổ cô, tai mình áp vào chiếc má nhễ nhại mồ hôi của cô, anh đã chẳng thể nghe được.
Sự thất thần của Ngọc Khiết được che giấu kĩ khỏi ánh nhìn của Khổng Dương. Cô dời tầm mắt xuống chân mình, không dám đối diện với hình ảnh dâʍ đãиɠ của mình trong gương. Trinh tiết là gì? Vì sao nó lại quan trọng? Mất đi nó thì cô có còn giữ được phẩm chất đức hạnh của mình hay không? Kí ức cùng hàng loạt bâng khuân như đèn kéo quân, hiện lên trong tâm trí cô.
Đây không phải lần đầu tiên của Ngọc Khiết. Cô đã từng quan hệ, nhưng cô vẫn luôn dối mình gạt người: Hắn ta chỉ vào một nửa, mình đã đẩy hắn ra, như vậy đâu được tính là mất đi trinh tiết. Lần đầu tiên của cô bao gồm cả sự sợ hãi, lẫn tò mò. Bởi vì cô chỉ thấy thốn và đau, nên giật bắn mình, nhanh chóng cự tuyệt, xô thật mạnh người bạn trai cùng lớp. Một mảnh quá khứ nhỏ chợt lóe lên, đánh gãy cả thái độ lẫn xúc cảm mãnh liệt đang cuồn cuộn phía cửa mình.