Một giọt mồ hôi theo sợi tóc mai trước trán trượt xuống, chảy vào mắt Ngọc Khiết, khiến cô giật mình hồi tâm trở lại. Cô ngước mắt lên, nhìn lấy chính mình và Khổng Dương trong gương: quần áo hỗn loạn, tóc tai nhiễm nước, hai thân thể nóng rực áp sát vào nhau, mùi tìиɧ ɖu͙© từ dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với mùi mồ hôi đôi bên lại vô tình làm tăng lưu lượng máu trên da cô.
Cổ Ngọc Khiết ửng hồng, Khổng Dương khó trách liền ghé sát miệng mình lại, tạo một vết hồng ngân đỏ rực mà quyến rũ ngây người. Chuyển động của cậu nhỏ dừng cũng đã được 10 giây, chưa chờ cơn co thắt âʍ đa͙σ của Ngọc Khiết chấm dứt, cậu nhỏ lại rục rịch cọ mình trong âʍ đa͙σ, mượn chất nhầy tiết ra khi lêи đỉиɦ, Khổng Dương có thể dễ dàng ra vào với biên độ lớn hơn.
Cảm nhận được dưới thân có sự di dịch nhẹ nhàng, nhưng lại hoàn toàn không gâ ra được kɧoáı ©ảʍ, Ngọc Khiết hơi chau mày lại, nhỏ giọng lên tiếng nhưng tầm nhìn lại đặt dưới chân mình.
"Anh ơi, mạnh một xíu!"
Khổng Dương vờ như chưa nghe thấy, kéo dài âm tiết cuối trong câu hỏi của mình
"Em nói sao?"
Âm tiết cuối cùng mang theo hơi thở phà vào trong tai của Ngọc Khiết, sự ửng hồng của chiếc cổ trắng như ngọc lan rộng xuống ngực và lên vành tai của cô. Khổng Dương theo quán tính dùng lưỡi liếʍ từ dái tai lêи đỉиɦ vành tai, rồi dứt khoát ngậm vào miệng. Anh miết vành tai đỏ ửng bằng đôi môi mềm mại của mình, còn Ngọc Khiết thì rùng mình rung lên, cúi đầu xuống tránh đi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
"Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ........"
Tiếng thét của Ngọc Khiết lại một lần nữa vang lên. Nguyên nhân là do Khổng Dương không một chút do dự thúc mạnh vào trong âʍ đa͙σ, quan trọng là Ngọc Khiết vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để anh ra vào, và âʍ đa͙σ cũng hoàn toàn nới lỏng sau cơn cực khoái kia, nên dươиɠ ѵậŧ cứ thế mà chạm đến điểm sau nhất trong âʍ đa͙σ.
"Ưʍ....ưmmmmmmmm.......ư .... anh ơi.... em muốn nữa.....em muốn...."
Khổng Dương dúng tay trái mình cầm chiếc cằm nhỏ nhắn của Ngọc Khiết nâng lên như muốn cô phải chứng kiến sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình. Tay phải của Khổng Dương gồng lên và khép lại, bàn tay lòn vào chiếc áo bra không ngừng xoa nắn ngực cô, còn những ngón tay cũng không hề rảnh rỗi mà se đầṳ ѵú cô.
Nhưng Ngọc Khiết chẳng mảy may chú ý đến hình ảnh dâʍ ɭσạи của mình trong gương, mà cô lại chỉ tập trung vào Khổng Dương. Anh quá cao, còn cô thì quá nhỏ, nên anh phải thực sự chùn người xuống, thì cự vật mới có thể dễ dàng ra vào âʍ đa͙σ. Khổng Dương không hề mất sức, bởi vì chỉ cần hơi thẳng người, thì dươиɠ ѵậŧ có thể vào sâu bên trong rồi. Ánh mắt Khổng Dương lại không nhìn Ngọc Khiết say đắm, dường như chúng hơi lơ đãng, không phải anh không hướng mình vào trong cơn phát tình này, nhưng Khổng Dương cố gắng đạt được một thứ, gọi là kɧoáı ©ảʍ. Tầm mắt của anh dời đi từ ngực của cô, đến gương mặt e thẹn nhưng đầy khao khát của Ngọc Khiết.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Trong vô thức, Khổng Dương đặt một câu hỏi với Ngọc Khiết, lúc này anh mới thực sự nhìn vào mắt cô. Đôi mắt đen láy tỏa ra một cảm xúc mãnh liệt, nhưng miệng cô lại trả lời trong sự thất vọng tột độ
"Anh đang nghĩ về Đại Công sao?"
Trong giây phút đó, Khổng Dương á khẩu. Anh im lặng vài giây, rồi trả lời bằng giọng nói hết sức nam tính của mình.