Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 243-1

Edited by Meo_mup

Ngưu Lực Phàm lúc này mới nói: “Chú à, vật đó nếu chú muốn thì lấy đi, để dưới gầm giường ấy, đảm bảo không ai dám trộm, lấp đất mộ thôi.”

Ông chú kia còn ngây ngốc thì bên này đám con cháu đã bắt đầu xúc đất lấp lại.

Ông chú kia lấy tờ giấy sau lưng ra, “Các ngươi không cần thì lúc trước còn hỏi làm gì?”

Vì lúc trước không biết lời của thầy bói hai mươi tệ kia có đúng không, nên Ngưu Lực Phàm thực sự từng hỏi qua mấy ông chú về việc lúc bốc mộ cho ông có cái gì trong quan không. Tông Thịnh từ tốn nói: “Vì bản ký lục này ghi chép một trận thế phong thủy, người lấy ký lục ra sẽ bị chết.”

Ông chú lập tức thay đổi sắc mặt, vội hô: “Đợi đã, mọi người chờ tôi, chôn lại thôi.”

Tôi thì thầm: “Thật sự từ bỏ?”

“Ngưu Lực Phàm nói như vậy, khẳng định là đã lấy xong rồi, năng lực làm việc của anh ta thật không tệ.” trong mắt Tông Thịnh là sự tín nhiệm không che dấu giành cho Ngưu Lực Phàm. Tôi cười, thật sự Tông Thịnh có được một người bạn đáng tin là điều không tồi, ít nhất có thể xoa dịu phần tinh thần cho anh.

Đừng nhìn vẻ ngoài “ngưu bức” của Tông Thịnh mà lầm, thực ra, anh là người vô cùng mẫn cảm, vô cùng yếu ớt.

Sau khi ổn định lại, mọi người kéo nhau về, chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn, việc hôm nay coi như là xong.

Lúc ăn cơm Ngưu Lực Phàm xếp một bàn riêng giành cho lớp trẻ, trên bàn có rất nhiều người trẻ tuổi vốn đi làm ăn bên ngoài nay mới về lại quê. Mọi người tương đối hòa hảo. Đối với bọn họ thì quê quán này nọ cũng không coi trọng lắm, nên cũng chẳng tranh thủ lợi lộc gì.

Lúc ăn cơm, điện thoại Tông Thịnh báo có tin nhắn, tôi nhìn qua thì thấy là Ngưu Lực Phàm gửi vài hình ảnh sang, chính là bản ký lục. Xét theo góc độ chụp và ánh sáng thì hẳn là khi kim quan còn nằm dưới đất, trước khi được kéo lên thì hắn đã chụp lén. Quả thật Ngưu Lực pHàm ra tay sớm h ơn tôi dự tính nhiều. Bất quá, lúc đó bên cạnh toàn là người lớn, bọn họ cũng chẳng biết là giấy đó là giấy gì, cũng không ai nghi ngờ hay ngăn cản gì hắn. Lúc ấy, hai người chú kia còn đang phải nâng cái kim quan quỷ nữa mà.

Ngưu Lực Phàm người này, xác thật rất đáng tin cậy!

Ăn cơm xong, cùng Ngưu Lực Phàm chào hỏi xong, chúng tôi liền đi về trước. Cũng mới chỉ hơn bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn khá chói chang, gió thổi vù vù, cảm giác thực thoải mái. Điện thoại tôi báo có tin nhắn, là Hầu Tử. hắn hỏi: “Ưu Tuyền, khi nào cậu ghé khách sạn chơi? Ngày mốt là cuối tuần, vừa lúc tớ nghỉ, cậu có rảnh thì sang chơi đi, buổi tối lạnh, ngâm mình ở suối nước nóng thực thoải mái.”

Tôi cau mày. Hầu Tử thật to gan. Tuy tôi không bình luận chuyện của bạn học nữ kia, nhưng tôi vẫn đọc được, giờ hắn còn rủ tôi tới đó chơi, chẳng lẽ hắn cho rằng tôi không đọc được sao?

“Làm sao vậy? Mày đều nhăn thành bà lão bây giờ”

“À, Tông Thịnh, các anh có phải đã tính tới tình huống hai ông chú kia không? Em phát hiện anh với Ngưu Lực Phàm phối hợp rất khá a.”

Tông Thịnh lái xe, không nhìn tôi, vẫn nhìn thẳng và nói: “Khi bé xem hoạt hình, đại khái tham quan tri huyện mặt đều là vẽ màu đỏ, em nhớ không?”

“Hình như thế.”

“Mặt đỏ rực, trán thấp hẹp, hai bên cũng hẹp, chính là người tham lam. Lúc trước chúng ta từng bàn rằng nếu như chú hắn đòi hỏi thêm, chúng ta cũng không cần tài liệu này, chỉ cần chụp ảnh là được. Chúng ta đâu phải là nghiên cứu khảo cổ mà đòi phải nghiên cứu niên đại mà cần bản chính.”

“Ừ. Mà có việc này em muốn nói với anh.”

“Nói đi.”

Loại chuyện này, cũng rất khó mở miệng. Chẳng lẽ cùng nhau nghiên cứu bạn học của tôi rốt cuộc có bị xâm hại hay không này nọ. Rồi cả cởϊ qυầи lót này kia… tôi đỏ mặt, nói ấp úng nửa ngày mới kể xong câu chuyện.

Tông Thịnh cũng suy nghĩ một chút, mới nói: “Có biện pháp nào gặp trực tiếp người bạn kia, chỉ cần hỏi cô ấy xem người rót rượu có phải là Thẩm Kế Ân không.”

“Em với cô ấy không cùng phòng ký túc xá, cũng không phải thân lắm.”

Tông Thịnh do dự một chút, mới nói nói: “Nói với cô ta, có người phú nhị đại muốn hẹn ăn cơm, xem có tới không. Loại con gái như cô ta chỉ vì giấy chứng nhận tốt nghiệp mà nhịn nhục, ai mà biết được thế nào?!”