Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 152: Lý giải xương gò má cao

Tông Thịnh đã tốn rất nhiều tâm tư với Vương Càn. Chuyện nguy hiểm ở chỗ vòm cầu tôi nhớ lại còn sợ hãi. Nếu Vương Càn thật sự không giúp chúng ta thì mọi nỗ lực lúc trước của Tông Thịnh không phải uổng phí sao? Chuyện này làm sao mà anh không tức giận được chứ?!

Suốt đường đi, Tông Thịnh vẫn luôn xụ mặt. Xe tới tòa nhà Linh Linh thì nơi đó đã tụ tập không ít người. Cũng có cảnh sát canh giữ ở bên dưới, những người tụ tập ở dưới đều là người thuê phòng ở đây không được cảnh sát cho vào, nên vô cùng tức giận.

Cảnh sát lạnh mặt một câu cũng không nói đứng ở kia. Tông Thịnh xuống xe liền quay sang nói với tôi: “Em ở chỗ này chờ, anh vào xem tình huống.”

Tôi gật đầu, lúc này không cần làm gì khiến anh thêm phiền toái. Anh đi qua nói với cảnh sát mấy câu rồi lên lầu. Anh là chủ tòa nhà này, chỗ này xảy ra chuyện thì cho dù anh không tới, cảnh sát cũng đi tìm anh, người nhà cũng sẽ đi tìm anh.

Ngay khi Tông Thịnh vừa lên lầu, thì từ lầu 9 truyền tới tiếng khóc, tiếng la, tiếng chửi bậy, còn cả tiếng chú Tông Thịnh đang gào lên: “Bồi thường cái gì mà bồi thường? Cô ta có phải bị gϊếŧ đâu. Cô ta chết ở chỗ chúng tôi, chúng tôi còn bị xui, chưa tìm mấy người đòi bồi thường đó!”

Tông Thịnh hiện tại đi lên, sẽ không bị những người nhà đó đánh đi. Tuy rằng theo đạo lý mà nói, cô gái kia chết thật sự chẳng có chút nào quan hệ với chúng tôi, nhưng tòa nhà này của tập đoàn Tông An, nói tới chủ nghĩa nhân đạo này nọ, thì bồi thường nhân đạo cũng đúng, chỉ cần người nhà không phải công phu sư tử ngoạm thì cũng không thành vấn đề. Nhưng là tình hình chung, thời điểm này, người nhà nổi hung lên đánh người là hoàn toàn có khả năng. Tông Thịnh là tiểu lão bản của Tông An đi lên tới nơi không chừng sẽ bị người đánh.

Còn lão chú của anh, có lẽ cũng sẽ không giúp đỡ gì anh đâu. Tôi đang khẩn trương thì điện thoại vang lên. Vốn không định bắt máy, nhưng không thể không nghe vì đó là giáo viên hướng dẫn của chúng tôi. Tôi không thể quên, mình vẫn còn trong gian đoạn thực tập, còn chưa lãnh được bằng tốt nghiệp. Nếu việc thực tập hỏng bét thì tôi phải tốt nghiệp trễ một năm đó.

“Dạ, cô giáo Trương.”

Trong điện thoại truyền tới tiếng của cô giáo Trương. “Tông ưu Tuyền, em rời khỏi khách sạn Sa Ân sao không nói trước với tôi một tiếng? Em do trường an bài chỗ thực tập, nếu nơi đó có gì làm tổn thương em thì tôi là giáo viên hướng dẫn sẽ phải có trách nhiệm. Em cứ thế bỏ đi, so với việc tôi đưa em đến tận nơi thực tập, em có tôn trọng tôi không?”

Cô Trương nói vô cùng nghiêm khắc. Tôi vội xin lỗi: “Cô Trương, em thật sự xin lỗi. Việc em bỏ thực tập ở Sa Ân là do người nhà an bài nên khá vội. Cô Trương, chuyện này em làm không tốt, là sơ suất của em ạ.”

Cô Trương vẫn tức giận: “Em hiện tại đang ở đâu? Mau tới đây lấy báo cáo thực tập cho tôi. Em đi thực tập ở đâu, thì kêu đơn vị đóng dấu vào đi. Nếu em ở nhà ăn ngủ thì kêu người nhà viết báo cáo, không cần nói nhiều.”

“Dạ, cô Trương, em hiểu. Em tìm cô ở đâu đây ạ?”

“Khách sạn Sa Ân. Dắt mấy người đi thực tập thật xui xẻo. Cả ngày có chuyện, bị mắng vài câu là không chịu nổi. Nếu ra đời thật thì làm sao mà sống. Mau qua đây, chiều nay tôi còn phải đi khám bệnh, chỉ vì em mà tôi phải phí thời gian buổi sáng ở đây.”

Tôi nhìn khách sạn Sa Ân bên kia, đang ban ngày chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Còn nữa, vẫn còn người ra vào khách sạn mà, tôi nhìn qua thấy cô giáo Trương đứng đó. Tôi sang chắc không có chuyện gì!!! Tôi cứ thế tự hỏi với bản thân rồi nói với cô Trương.

“Em qua ngay, em đang ở gần Sa Ân.”

“Được, tôi ở sảnh đợi em.”

Tắt máy, tôi thở hắt ra. Cô Trương ở sảnh, tôi cũng chỉ ở sảnh, hẳn là không có việc gì đi. Nhìn lại tòa nhà Linh Linh, cảnh sát còn đang giăng dây cảnh giới, không cho ai vào xem. Tôi rời đi một chút, lấy báo cáo thực tập xong, không biết chừng Tông Thịnh còn chưa xuống tới nơi. Tôi do dự một chút rồi quay người đi về phía khách sạn Sa Ân.

_Meo_mup_Tòa nhà Linh Linh xảy ra chuyện như vậy, đừng nói người thuê nhà ở Linh Linh và người qua đường, mà ở cửa khách sạn Sa Ân cũng không ít người ló đầu ra xem náo nhiệt. Chỉ là mọi người còn đi làm nên chỉ có thể đứng đó xem náo nhiệt thôi.

Khi tôi đi vào cổng khách sạn thì hai bảo vệ vẫn đang ngóng cổ sang nhìn phía tòa nhà Linh Linh, còn bà tám: “Mấy năm trước cũng nghe có người chết, lần này, cô gái đó chết cũng rất kỳ quái. Vừa tới ở, chẳng quen ai, không biết chừng là ma quỷ xuống tay đó.”