Bùi Châu không nghĩ tới sau tận thế sẽ gặp được Tống Tinh Nhu ở trong căn cứ.
Tống Tinh Nhu là người được tổ Phùng Thanh lúc ra ngoài "Đi săn" mang về. Thời điểm Phùng Thanh phát hiện cô, cô đã trốn ba ngày trong phế tích, trên thân sốt cao không thuyên giảm, cả người đều đang phát run.
Phùng Thanh biết rõ cô đang vào thời kỳ phát sốt, đau lòng cho cô gái nhỏ này, tự giác muốn bảo vệ cô, an toàn hộ tống quay về căn cứ. Mà sau khi vào căn cứ người đầu tiên gặp phải chính là Bùi Châu.
Bùi Châu ở tận thế may mắn trở thành nhóm dị năng Giác Tỉnh Giả đầu tiên, thời điểm hắn tìm căn cứ nương tựa lái một xe việt dã trang bị đầy vật tư, hơn nữa còn am hiểu về sửa chữa máy móc, lời nói ở căn cứ có chút trọng lượng.
Phùng Thanh mang Tống Tinh Nhu gặp thoáng qua Bùi Châu. Thành viên đi sau lưng cô mở miệng.
"Chị Thanh, cô gái nhỏ này đang ở thời kỳ phát sốt, như vậy không được, sẽ hấp dẫn bầy quái vật bên ngoài kia."
Phùng Thanh dừng bước, đầu cũng không quay lại: "Vậy anh muốn thế nào?"
Người đàn ông thở hổn hển tự đề cử mình, "Để cho tôi tới chứ sao." Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh của Tống Tinh Nhu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Cái gọi là thời kỳ phát sốt, cũng là thời kỳ động dục.
Sau khi nhóm dị năng Giác Tỉnh Giả đầu tiên, tất cả đều cần trải qua quá trình này. Vào thời kỳ phát sốt, bọn họ cần bạn tình dùng thân thể đến vuốt ve, an ủi, nuốt dịch thể của đối phương vào, cho đến khi đạt tới cao trào, mới coi là đã vượt qua. Mà thời kỳ phát sốt có khả năng kéo dài từ nửa năm đến một năm.
Phùng Thanh cảm thấy chán ghét trước đề xuất đó, nhưng cô biết rằng đó là phương cách sinh tồn trong thế giới tận thế. Có vẻ như Tống Tinh Nhu không thể cưỡng lại.
Lại sốt tiếp nữa, cô bé sẽ chết.
Trong lúc Phùng Thanh do dự, người đàn ông đã đi lên trước, đôi bàn tay dính đầy dơ bẩn kia đã muốn tiếp nhận Tống Tinh Nhu từ trong tay Phùng Thanh.
"Để tôi đi." Trong tích tắc tốc độ ánh sáng, Bùi Châu mở miệng, trước người đàn ông kia một bước kéo Tống Tinh Nhu qua từ bên người Phùng Thanh, cánh tay cường tráng gắt gao ôm vòng eo nhỏ của thiếu nữ.
"Con mẹ nó ngươi..." Mắt thấy thiên nga tới tay sắp bay, người đàn ông nhìn hằm hằm Bùi Châu.
Bùi Châu trầm mặc nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông phẫn nộ. Hai mắt Bùi Châu đen trầm như mực, hình dáng ngũ quan thâm sâu, vai rộng eo hẹp, tấm lưng rộng lớn cao ngất giống như ngọn núi nhỏ.
Người đàn ông rút lui, suy nghĩ về khả năng của mình và tự nhận ra rằng không thể làm đối thủ cho Bùi Châu. Mặc dù anh ta không muốn rời đi, nhưng vẫn cảm thấy bực tức trong lòng.
"Bùi Châu, ngươi..." Phùng Thanh nhìn qua Bùi Châu, muốn nói lại thôi. Sau nửa năm sống tại căn cứ, Phùng Thanh đã có ấn tượng rất tốt về Bùi Châu, Bùi Châu không giống với đàn ông trong doanh vừa nhìn thấy nữ tính đã lộ ra ánh mắt da^ʍ tà kia, hắn rất ổn trọng, thân sĩ, cảm thấy hứng thú đối với xe cộ cùng máy móc. Bùi Châu là người rất nỗ lực trong nhóm khi đi săn tuần tra. Ngoài ra, anh ta cũng đã từng cứu Phùng Thanh khỏi tay zombie, và vì vậy cô không nghĩ xấu về anh ta"
Bùi Châu cúi đầu nhìn tóc dài đen nhánh của Tống Tinh Nhu, trong khi mặt anh căng thẳng, nhưng trong một nháy mắt, anh lộ ra biểu lộ dịu dàng, khiến Phùng Thanh cũng cảm thấy ngạc nhiên
"Tôi quen biết cô bé này, cô ấy là bạn học của cháu gái tôi."