Vạn Cổ Tinh Không

Chương 16: Cửa Thứ Hai

Suy ngẫm một lúc, hắn liền đem toàn bộ đan dược cất vào chiếc hộp gấm chung một chỗ. Sau đó tiêu sái rời đi, thả người bước vào bên trong, tiến sang cửa thứ hai.

Đến khu thứ hai, lần này không phải nơi thế ngoại đào tiên, mà là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, kéo dài không thấy điểm cuối.

Vũ Thuần Tử như cũ cẩn thận quan sát chung quanh, từng bước thâm nhập đi vào.

Nơi này hoang vắng đến mức đáng sợ, hắn mơ hồ đoán ra được, nơi này còn đáng sợ hơn khu vừa nãy rất nhiều.

Quả nhiên hắn đoán không sai, vừa dẫm lên bãi cỏ, bàn chân Vũ Thuần Tử liền bị cái gì đó cứa vào, khiến máu tươi không ngừng chảy xuống. Vết thương sâu có thể thấy rõ xương cốt bên trong, hắn kinh hãi hít một ngụm khí lạnh. Cúi xuống mới phát hiện ra, từng cọng cỏ bên dưới đều là lưỡi dao sắc bén.

Quan sát kỹ hơn, càng khiến hắn nổi gai ốc, trong cánh đồng cỏ này, mỗi lá cây ngọn cỏ đều là dao găm, nếu không phát hiện sớm, có thể sẽ bị thảo nguyên này cắt đến chết.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, Vũ Thuần Tử cảm giác bên trong các loại cỏ này có không ít yêu thú ẩn thân bên dưới. Cụ thể hắn phát hiện ra, cách đó không xa, có một con nhím to lớn, toàn thân nó màu xanh tương tự lá cây, những bộ lông sắc bén nhô lên như ngọn giáo, bên trong chắc hẳn kèm theo một ít độc tố, có thể gây nguy hiểm nếu bị nó cắm vào người.

Ngoài ra, hắn phát hiện có rất nhiều con nhím tương tự như vậy, hầu như bao phủ cả khu thảo nguyên này.

Rất may là, toàn bộ số nhím này đã lâm vào ngủ say.

Cái khiến Vũ Thuần Tử đau đầu nhất, làm sao để đi qua cánh đồng rộng lớn này? Trong khi bên dưới đầy lưỡi dao với gai nhọn?

Suy nghĩ một lúc, Vũ Thuần Tử mới bừng tỉnh đại ngộ, chỉ thấy hắn cúi xuống, từ bên trong người mang ra một thanh kiếm, chém thử vào đám cỏ này. Vậy mà phát hiện những cây cỏ ngay lập tức bị đứt.

"Thì ra là như vậy."

Vũ Thuần Tử chợt vui mừng, liên tục huy động thanh kiếm cắt bỏ phần gốc cây cỏ, sau đó có thể nhẹ nhõm đi qua. Những chỗ Vũ Thuần Tử mới cắt vừa rồi, chỉ chưa đầy hai phút sau liền mọc trở lại như cũ, Vũ Thuần Tử cũng không hề chú ý tới.

Hắn thuận thế một đường đi thẳng, gặp cỏ gϊếŧ cỏ, gặp cây gϊếŧ cây, không để cho mình bị va vào những nơi nào, cũng không có đυ.ng chạm vào đám nhím bên dưới.

Lúc vừa đi ngang qua đám nhím, Vũ Thuần Tử nhìn thấy mỗi một con ôm chặt một bảo vật, say sưa nằm ngủ. Hắn liền đoán ra những thứ này chính là các loại đan dược công pháp.

Cũng không khỏi tò mò về chủ nhân của nơi này, có thể làm ra bảo tháp rộng lớn như thế, chắc không phải một người bình thường có thể làm được. Chí ít phải đạt tới cấp bậc đại thần nào đó, đây quả thật đúng là đại thủ bút.

Vũ Thuần Tử băng qua thảo nguyên rộng lớn này đã ba ngày, sau khi vượt qua được đám cỏ gây thương tổn người. Hắn liền đứng trước một vùng cỏ rộng lớn khác, nơi này, cỏ cao kín đầu người, cũng phải cao hơn hai ba mét, mỗi cây to như gốc mía, theo gió lắc lư qua lại.

Trên thân những cây cỏ này, xuất hiện vô số lông tơ cứng. Vũ Thuần Tử cảm giác không bình thường, liền nhặt tạm một viên đá, ném nó vào sâu bên trong cánh rừng cỏ này.

Bỗng chốc, cánh rừng cỏ này dường như có linh tính, viên đá đi tới đâu, những lông tơ như hàng vạn cây kim phóng ra, đem viên đá đâm xuyên.

Nhìn cảnh tượng này, Vũ Thuần Tử không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tràn ngập rung động, may mắn hắn cảm ứng được, nếu đi vào hậu quả không nói cũng biết.

Viên đá cứng như vậy, còn bị mũi kim xuyên thủng, thì da thịt như hắn chỉ là chuyện cỏn con.

Cánh đồng này dài đến mấy dặm đường, nếu tu vi không đủ cao, sẽ bị đám cây này xuyên thành con nhím.

Vũ Thuần Tử nhìn lên trên, chợt phát hiện có một đàn yêu thú bay ngang qua, đôi cánh rộng lớn, thân hình uy vũ, toàn bộ cơ thể đều là màu trắng như tuyết.

Hiển nhiên đây chính là Tuyết Ưng Thú, chỉ thấy bọn nó nhẹ nhàng bay qua lại đám cỏ, không có bị những tia lông cứng phát động tấn công.

"Xem ra đám cỏ này chỉ có thể nguy hiểm ở mặt đất, lên trên cao liền an toàn."

Hắn rốt cuộc cũng biết được cách để thoát khỏi, nhưng tình hình hiện tại rất không ổn, bản thân hắn chỉ là Hóa Đan cảnh, không thể tự mình phi hành, chí ít phải đạt tới Linh Tuyền cảnh mới được.

Suy nghĩ một hồi, Vũ Thuần Tử liền nhắm đến đám chim ưng trên cao. Hắn muốn đem bản thân làm con mồi, dụ bọn chúng lao xuống, sau đó canh chuẩn thời gian, kéo lên bọn chúng quá gian một đường.

Tuy nghe rất có lý, nhưng bọn chúng xuống hay không mới là một chuyện.

Vũ Thuần Tử đem vết thương dưới lòng bàn chân mở ra, máu tươi không ngừng tràn ra, mùi huyết sắc nồng nặc bốc lên cao.