“Nguyên đạo…”
Thanh niên cả người cuộn tròn trong ngực Nguyên Diệc Kỳ, cậu gắt gao bám lấy tay hắn giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, thanh âm mơ hồ không rõ: “Tôi không cố ý… Tôi không thấy cô ấy chạy ra, như thế nào lại đột nhiên…”
Cậu ngạnh một chút, những từ sau không dám nói ra, một bộ dáng hoảng sợ chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, run bần bật đáng thương.
Tầng hầm tối tăm, máu tươi đầy đất, mặc dù ở trong cảnh tượng như vậy Nguyên Diệc Kỳ vẫn cứ ưu nhã, không nhanh không chậm đem mái tóc trên trán cậu vuốt lên, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Cậu là diễn viên tôi coi trọng nhất, tôi đương nhiên tin tưởng cậu không phải cố ý, Tiểu Lạc.”
“Tôi mẹ nó đương nhiên không phải cố ý, là ngươi cố ý hãm hại ta aaaaa!”
Lạc Thức Vi trong lòng mắng hắn vô số lần, trên mặt nửa điểm không hiện ra, sợ kỹ thuật diễn không đủ, cậu còn cố tình cúi đầu, không để đối phương nhìn đến mặt mình.
“Cái kia,… cô ấy vẫn không nhúc nhích, không phải là chết đi! Nguyên đạo, Nguyên đạo là tôi gϊếŧ cô ấy???!”
Bị ý nghĩ này dọa sợ, thanh niên càng hoảng sợ, cậu bắt đầu giãy giụa kịch liệt, liều mạng rúc vào ngực Nguyên Diệc Kỳ, mặc dù nam nhân này an ủi cũng vô dụng.
Đột nhiên.
Khi Nguyên Diệc Kỳ cúi đầu, vừa lúc Lạc Thức Vi muốn đứng lên, hắn vừa cúi đầu liền vô ý cọ qua môi Lạc Thức Vi.
Môi môi chạm nhau, giây lát lướt qua.
Mềm mại lạnh băng, giống Nguyên Diệc Kỳ, trái tim lãnh khốc không có một tia ấm.
Hai người đều sửng sốt.
Nguyên Diệc Kỳ sờ môi một chút, đôi mắt xanh lam trong bóng đêm khiến người khác nhìn không ra cảm xúc, lần đầu tiên, biểu tình vi diệu xuất hiện, giống như thần linh nhuốm hồng trần, xuất hiện phản ứng con người, chậm rãi mở miệng: “Cậu…”
Lạc Thức Vi nước mắt lưng tròng, đáng thương hề hề, lớn tiếng dọa người: “Nguyên đạo! Nguyên đạo tôi không phải cố ý!! Ngài là thần tượng trong lòng tôi, là thần minh, tôi làm sao dám khinh nhờn, tôi không phải cố ý…”
Nguyên Diệc Kỳ còn chưa nói xong, cậu đã thút thít, một bộ dáng trong sạch bị hại.
“Ha ha ha ha ha lão tử chính là cố ý đấy!”
“Là ngươi tính kế ta ba ba, hố ta, ta đánh không lại lão bất tử như ngươi sao. Ca, xem hắn ta trợn tròn mắt kìa, đối với thẳng nam mà nói, cùng đồng tính hôn môi thật là ghê tởm! Đặc biệt cái người này luôn cao cao tại thượng, một bộ dáng đùa giỡn phàm nhân!”
“Làm như này hắn có thể sẽ gϊếŧ tôi ngay tại chỗ.”
Lạc Thức Vi thấy hắn ăn mệt, buồn cười không thôi.
Hệ thống: ???
“Cậu? Thẳng nam??”
“Nhưng tôi ghê tởm đến hắn!”
Lạc Thức Vi một bộ dáng kiêu ngạo, phảng phất chiếm được tiện nghi lớn.
Thấy được, cậu bị Nguyên Diệc Kỳ làm tức điên rồi, loại thủ đoạn gϊếŧ địch một ngàn tự tổn tám trăm cũng dùng đến rồi.
Nhưng Lạc Thức Vi cũng không cao hứng bao lâu.
Nguyên Diệc Kỳ kinh ngạc chớp mắt, ngay sau đó hắn hơi hơi mỉm cười, trong mắt tràn đầy bao dung ôn nhu nhìn Lạc Thức Vi trấn an: “Không sao cả, Tiểu Lạc không cần để trong lòng, đem chuyện vừa rồi coi như một đạo diễn quý trọng diễn viên của mình, một phương pháp trấn an đặc biệt.”
Lạc Thức Vi nghẹn một trận.
“Ca, hắn cái gì cũng có thể nhẫn, tố chất tâm lí quá cường đại đi, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cũng không thể làm cho hắn thất thố!”
Thật không hổ là vai ác BOSS.
Thấy hắn không ghê tởm, vì tránh để hồi ức hôn môi kia chìm vào quên lãng, để tránh mình bị ghê, Lạc Thức Vi quyết đoán nói sang chuyện khác.
Cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Đái Vi trên mặt đất, hỏi: “Nguyên đạo… Cô ấy… Nếu cô ấy chết tôi có phải hay không ở tù? Tôi phải ngồi tù sao…?”
“Sẽ không, sao tôi để cậu ngồi tù được.” Nguyên Diệc Kỳ ôn nhu phủi phủi vai của cậu. Thanh âm nam nhân ở bên tai, thanh âm nhu hòa mê hoặc nhân tâm: “Chỉ cần cậu ngoan, phối hợp, vô luận phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ bảo vệ cậu thật tốt, đúng hay không, Tiểu LẠc.”
“Tôi ngoan, tôi đặc biệt ngoan.” Lạc Thức Vi chớp mắt nhìn hắn ngoan ngoãn.
Cậu không chút nghi ngờ, nếu Đái Vi không chết, Nguyên Diệc Kỳ đều có thủ đoạn uy hϊếp cậu, người này, năng lực trong thế giới này có thể nói một tay che trời.
Nhưng… Này cũng đại biểu cậu sẽ bị hắn tiến thêm một bước khống chế.
Bất quá vẫn tốt.
Lạc Thức Vi nội tâm một mảnh bình tĩnh, cậu đã nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Tuy rằng bị bẫy một lần, nhưng làm vai ác đối với cậu hạ thấp cảnh giác.
Giờ biểu diễn cho nhau kỹ thuật diễn xem.
Nguyên Diệc Kỳ đem người trấn an, lúc này mới chậm rãi đứng lên, hắn đi đến bên người Đái Vi, kiểm tra một chút, nhướng mày, sau đó mỉm cười nhìn Lạc Thức Vi: “Người không chết, đừng sợ, kêu xe cứu thương đi.”
“Được!!” Lạc Thức Vi nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi lấy di động gọi điện thoại.
Còn tốt còn tốt, Nguyên Diệc Kỳ chỉ muốn phá tan tâm lí của cậu, không gây ra án mạng, là trong bất hạnh có vạn hạnh.
Đương nhiên cũng có khả năng là, vì khống chế cậu mà gϊếŧ Đái Vi cũng không có lời.
Đái Vi được đưa đi cấp cứu.
.
.
.
Dạo này mình bị bận ý, học giải tích 2 với 3 khó quá, ra chương chậm các bạn thông cảm nha.