Trọn Nghĩa Tào Khang

Chương 2: Bắt hết về bót

Vừa lúc đó lính tuần đi qua thấy biết tai nạn lập tức đánh hơi đi nhanh lại kiếm ăn.

Thấy trong chiếc xe lạ này là một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, mặc dù không đeo nhiều vàng vòng nhưng nhìn điệu bộ cùng mặt mài thì ngầm đoán mệnh người này không phú cũng quý. Lại chỉ đi cùng một con hầu chứ không có ai, nghĩ người này lạ mặt chắc là con thương buôn ở xứ khác đi ngang dễ bề làm khó dễ.

Tên lính bèn đi vòng ra trước trực tiếp nói với sốp phơ đang ngồi bên cạnh hai mẹ con nạn nhân bằng một chất giọng hất hàm:

- Nè nè .. lái xe không cẩn thận gây tai nạn phải hông?

Sốp phơ thấy lính lại thì tái mặt, sợ phiền phức nên lập tức giải thích:

- Không .. không phải tui gây tai nạn. Tui chỉ đi ngang qua bị nó chặn giữa đường thôi.. hổng tin chú lính cứ hỏi con nhỏ này đi.

Tên lính tưởng vớ được mối hời nên nhất định gặm mãi không tha, tiến lại mấy bước nhìn cái xác nằm dưới đường xác định đã tắt thở mới khẽ mỉm cười gian tà, lập tức đi tới nắm cổ sốp phơ hất văng cây dù trên tay anh nói lớn thị uy như cố ý để người ngồi trong xe nghe thấy.

Người trong xe nãy giờ thấy lính lác đến những vẫn bất động không ra, nhất định là sợ gặp phải rắc rối phiền phức rồi. Lại càng dễ kiếm chác, phàm là người làm ăn rất sợ dính phải lính.

- Đừng có xảo biện mày lái xe tông chết người rồi còn muốn chối tội hay gì. Có tin tao gông cổ mày hông hả thằng kia.?

Tên lính lại càng sấn tới muốn tóm lấy cổ áo sốp phơ, hành động cố ý để anh phải cầu đến chủ của mình. Quả thật sốp phơ lập tức gọi chủ ra giải vây. Anh không biết có nên nói ra thân phận của mợ chủ hay không vì chưa biết ý mợ như thế nào nên không dám.

- Tui hổng có mà .. mợ.. mợ ơi cứu tui chút.

Sốp phơ sợ hãi hướng ra xe cầu cứu Hoài An. Hoài An trong xe thấy tình hình bắt đầu không ổn, vượt quá tầm kiểm soát thì châu mài nhìn tên lính ngang tàng kia. Lại nghe những lời hắn nói có vẻ như là không phải ý đồ tốt lành gì.

Con Sen quay sang hỏi:

- Cô ơi ..tính sao giờ cô.

-Tụi bây.. gông cổ thằng gây tai nạn này lên bót sáng sớm mai giải quyết.

Tên lính bên ngoài vẫn ầm ĩ.

Hoài An quay sang con Sen nói:

- Em che dù cho cô xuống xe..

Con. Sen lo lắng hỏi ý.

- Dạ .. có cần con chạy về báo cho ông bà một tiếng không?

Hoài An lắc đầu:

- Xuống xe xem tình hình một chút rồi tính. Khuya rồi để ông bà nghĩ ngơi .. chuyện chắc không có gì đâu.

Thấy Hoài An chậm rãi bước xuống, nét mặt bình tĩnh không có vẻ gì phản khán lại thì tên lính càng làm hung làm dữ:

- Cô đây là chủ xe này phải không? Theo chúng tôi về bót ..

- Tại sao phải theo mấy chú về bót ..

Hoài Nhan nhẹ nhàng trả lời, cái giọng không giận mà uy cũng khiến tên lính khựng lại một chút.

Mưa vẫn rơi nặng hạt khiến tên lính dường như phải hét lớn trong màn mưa. Hắn đội cái lớp áo dù mỏng, tay cầm cây đèn pin rọi thẳng vào người Hoài An khiến cô cực điểm khó chịu vì chói. Nhưng vẫn rất chịu khó kiềm chế cảm xúc.

Cô là người có tánh thanh lịch, không vì sự lỗ mãn ấy mà mất đi bản chất vốn có của mình. Cha má cô không ưng điều đó.

- Tại xe cô gây tai nạn nên phải theo tụi tui về bót làm giấy tờ đóng phạt.

Tên lính hất hàm nói lớn:

- Hừ .. chú có chứng cứ gì không?

Con Sen cậy thế chủ, lại thấy ông lính ngang tàng tức mình nó hỏi ngược lại khiến tên lính cứng họng, hắn không ngờ hai người phụ nữ tưởng dễ ăn hϊếp vậy mà lại miệng lưỡi như vậy. Ông lính cứ rọi đèn pin vào người cô nó như thể sợ cô nó sẽ chay trốn vậy. Đúng là đáng ghét.

- Nói tóm lại dù phải hay không xe của cô gây tai nạn hay không cũng phải theo tui về lấy lời khai.

- Được thôi.

Hoài An thấy lời hắn nói cũng có lí. Trời mưa to cứ đứng đây đôi cô như vậy cũng không phải là cách hay. Thấy đứa nhỏ lạnh run vẫn đang ngồi bên cạnh cái xác thì cô cũng tội. Nó nín bặt không dám khóc kể từ khi nhóm lính lại. Có lẽ nó sợ.

Phía bên kia đường không xa có xe mì gõ của chú chệt khách, chú chệt hay bán mì ở khúc đường này có lẽ cũng đã thấy gì đó. Chú chệt thấy con nhỏ ngồi khóc nãy giờ, rồi tới xe của Hoài an đến. Cả lúc đám lính bu lại chú đều chứng kiến hết nhưng chú không da^ʍ hó hé sợ vạ lây. Người bán rong như chú sợ nhất là gặp phải lính.

- Nhưng mà cô ơi ...

Con Sen có chút lo lắng nắm lấy tay áo cô nó. So với sợ lính bắt thì nó sợ cậu Dĩnh với ông bà hội đánh hơn. Cái tội theo hầu mà không bảo vệ được cô chủ.

Hoài An trấn an nó, nét mặt vẫn điềm tĩnh như không có điểm gì gọi là sợ hãi:

- Mình không có làm thì sợ cái gì em ..

- Được lắm ... tụi bây phụ khiêng cái xác với đứa nhỏ này về bót. Mấy người cũng theo tui.

Cái xác được đắp một miếng vải bố rách rồi đưa đi trong màn mưa, đứa nhỏ thấy má nó bị người ta đưa đi thì lại bắt đầu khóc mà còn khóc lớn hơn lúc nãy.

Cái con nhỏ này người thì nhỏ xíu, ốm nhom ốm nhách mà không biết nó lấy đâu ra sức khóc từ nãy đến giờ. Khóc trước khi xe của Hoài An đến nữa.

Tiếng khóc thê lương ấy một lần nữa thành công thu hút sự chú ý của Hoài An. Cô đi lại mấy bước dừng lại trước mặt đứa nhỏ. Mặt mài, đầu cổ nó ướt nhẹp như chuột lột, mắt mũi nhăn lại sưng húp vì khóc và ngấm nước mưa.

Hoài An lại nhìn xuống người xác phụ nữ đang được đưa đi. Hoàn toàn không còn dấu hiệu của sự sống, cô bất giác thở dài lắc đầu, đáy lòng có chút chua xót. Đưa dù ra phía trước muốn che cho đứa nhỏ một chút nhưng chưa kịp thì tên lính lúc nãy đã đi tới thô bạo kéo tay đứa nhỏ đi theo hắn về bót.

- Cô nhanh một chút .. trời mưa lính lác bọn tui cũng cực lắm. Đã khuya rồi mà còn phải xử lí tai nạn mà cô gây ra nữa.

Tên lính mở miệng trước sau vẫn cố quy chụp tội cho xe của Hoài An gây tai nạn mặc dù chẳng có một chút gì là bằng chứng. Hoài An nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn không đáp trả thái độ thô lỗ của tên lính. Người có tiền khi im lặng thật sự rất đáng sợ. Hơn nữa lại là người vừa có tiền vừa có gia thế như Hoài An. Tên lính vân chưa biết mình sắp phải đối diện với điều kinh khủng gì.

Đứa nhỏ bị lính lôi đi thì sợ hãi run bần bật cả người, mấy ông lính thì có ông nào mà tốt. Nó sợ nhưng lại không dám khóc nữa. Khóc nữa là sẽ bị ông lính mặt mày hung dữ kia đánh một bạt tay ngay. Nó chỉ giương ánh mắt sợ sệt, cầu cứu về phía Hoài An. Cái cô mà nó thấy có gương mặt xinh đẹp giống giống với má nó thôi.

Thấy đứa nhỏ tội nghiệp Hoài An định giành lại từ tay tên lính nhưng con Sen lại ngăn cản, nó níu tay áo cô chủ lắc lắc đầu:

- Cô .. đứa nhỏ đó vừa mới chạm vào xác chết.. lỡ dính máu me lên người cô thì xui lắm.

Nhìn lại vũng máu dưới chân mình vẫn chưa bị nước mưa cuốn trôi đi, mấy giọt máu đỏ li ti bị nước bắn vào ống quần lụa trắng của mình thì cũng khựng người lại. Hoài An có chứng bệnh sợ máu, hễ thấy máu là tay chân cô run lẩy bẩy, hoa mắt chóng mặt nên con Sen mới cản cô lại. Hai người cùng sốp phơ lên xe rồi chầm chậm chạy theo đám lính đến bót.

Chỉ mới ra ngoài một chút thôi mà khi trở vào xe Hoài An đã cảm thấy lạnh run người rồi. Huống chi đứa nhỏ kia đã ngâm mình dưới cơn mưa lớn lâu như vậy. Lòng cô bất giác lo cho nó vô cùng.

Chừng tới bót, sốp phơ để Hoài An với con Sen đi vào còn mình thì chạy len lén chạy về nhà báo cho cậu Dĩnh hay để cậu biết đường mà tới.

Tác giả: Mấy bạn thấy có chỗ nào không đúng thì góp ý nha . Mình chân thành cám ơn