Người Em Vợ Ngoan Hiền

Chương 6 (H nhẹ)

Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng trường đại học Kinh tế thành phố A.

Dương Uyên nhìn qua kính xe sửa sang lại tóc tai và đồng phục, cô mở cửa, toan bước xuống thì người bên cạnh bỗng quay đầu giữ cổ tay cô.

"Khi nãy chị của em có gọi điện đến, cô ấy đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, tối nay anh đón em qua đó." Vương Khiêm nhét vào tay cô một xấp tiền dày, anh không đưa thẻ tín dụng vì biết cô không thích dùng.

Anh dịu dàng dặn dò: "Tiền dằn túi, khi nào xài hết rồi thì đến công ty lấy."

"Anh rể hào phóng thật đấy." Còn hào phóng hơn cả chị cô.

Dương Uyên cất tiền vào cặp xách, vui vẻ hôn lên má anh, xem như là một món quà nho nhỏ cảm ơn.

Ánh mắt cô rạng rỡ ý cười ngọt ngào, Vương Khiêm nhìn đến thất thần. Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Dương Uyên: "Thích cái gì thì phải nói, đừng giấu trong lòng."

Đầu ngón tay mơn man trên da thịt trắng nõn, chuyển xuống từ vầng trán, gò má, chóp mũi, cuối cùng là dừng trên đôi môi hồng anh đào mềm mại. Dương Uyên đột ngột hé miệng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi nhỏ ướŧ áŧ mυ'ŧ xung quanh đầu ngón tay, ánh mắt đượm vẻ gợϊ ȶìиᏂ.

Hô hấp Vương Khiêm trở nên nặng nề, l*иg ngực phập phồng lên xuống cảm xúc nôn nóng. Anh vội vàng cúi xuống hôn cô, nụ hôn cháy bỏng đầy tham muốn. Cô gái trong lòng cũng nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi mυ'ŧ lấy nhau thật dồn dập, nước bọt và hơi thở nóng hổi hòa thành một.

Nụ hôn dần chuyển xuống cổ, một tay khác của anh thì lần vào áo sơ mi trắng, nắm lấy bầu ngực mềm mại được giấu sau lớp áσ ɭóŧ dày.

Đầu óc mơ màng lấy lại thanh tỉnh, Dương Uyên giật mình ngăn cản: "Em phải vào lớp…"

"Mấy giờ vào học?" Vương Khiêm hỏi, nụ hôn ướŧ áŧ trượt dần xuống chỗ xương quai xanh.

"Còn một tiếng nữa là vào học rồi."

"Còn nhiều thời gian mà…" Anh ngậm tai cô vào miệng, thấp giọng nói: "Đủ để làm một hiệp rồi."

Dương Uyên đỏ mặt, nếu anh đã kiên quyết muốn làm thì cô đành ỡm ờ đồng ý vậy.

Động tác xoa nắn đầṳ ѵú bỗng tăng thêm lực tay, Vương Khiêm giúp cô cởϊ áσ ngoài và đồ lót, khoang miệng ấm áp nhanh chóng ngậm lấy bầu ngực căng mọng, liếʍ mυ'ŧ thật say sưa. Dương Uyên ngửa đầu rêи ɾỉ, chưa gì mà toàn thân cô đã nóng như lửa đốt, nhịn không được phải cọ bắp đùi lên da ghế.

Bàn tay người đàn ông bỗng lần xuống đùi, dùng sức tách ra hai chân, chầm chậm chạm vào cửa âʍ ɦộ đã hơi ướt, các ngón tay thong thả dạo quanh mép thịt mềm phía ngoài, vờn nhẹ trên bề mặt.

Dương Uyên cong người nức nở, sự trêu chọc của anh khiến phía dưới càng nóng và ngứa dữ dội, cảm giác bứt rứt khó chịu đang giày vò tâm trí cô.

"Anh rể… đừng trêu em nữa mà… mau chọt ngón tay vào đi… lỗ da^ʍ nứиɠ lắm rồi…" Cô dang rộng chân, dứt khoát nắm lấy ngón tay của anh rể đâm thẳng vào trong.

Cuối cùng cũng nếm được cảm giác sung sướиɠ, thích quá đi mất!

"Đúng rồi… là chỗ đó đó… mau đâm vào đi… lỗ nhỏ ngứa quá!" Dương Uyên có thể nhận ra ngón tay anh rể đang rục rịch bên trong âʍ ɦộ. Cô liếʍ khóe môi, chủ động nâng mông tới để anh thuận lợi vào sâu hơn.

Vương Khiêm liên tục đút vào rồi rút ra, nhìn thấy lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ đang ra sức nuốt lấy ngón tay dính dầy nước nhờn mà không khỏi khô khốc cổ họng. Bộ dạng bây giờ của cô thật sự quá dâʍ đãиɠ, anh vừa tức giận vừa buồn cười trong lòng.

"Lỗ da^ʍ đói đến thế cơ à? Mới đâm vào một ngón mà bên trong đã ngập nước thế này rồi, lát nữa sao cưng chịu nổi đây hử?"

Hai tay cô vịn lên đầu ghế, ưỡn ngực rêи ɾỉ: "Phải, lỗ da^ʍ của em đói lắm… Đâm mạnh nữa đi anh rể… Trời ạ… sướиɠ quá… ngón tay anh rể thụt em sướиɠ quá."

"Đồ đĩ lẳиɠ ɭơ, thích bị chọc bướm đến vậy à? Mau nói xem, đĩ nhỏ thích được ngón tay cắm vào hay thích chim to của anh rể dập nát hả?"

Vương Khiêm cố ý đút thêm một ngón tay, nhanh chóng di chuyển ra vào thật nhanh, tựa như đang dùng cây gậy sắt thô to nện lỗ nhỏ bên dưới.

Dương Uyên rùng mình, nước nhờn bên trong bị vẩy ra liên tục, văng tung tóe vài giọt lên người.

Cô ngồi bật dậy, nức nở đẩy mông dưới: "Lỗ da^ʍ muốn được anh rể liếʍ, anh rể liếʍ cho em đi! Lỗ nhỏ nứиɠ… muốn được anh ngậm trong miệng…"

Vương Khiêm đánh mạnh lên bờ mông dâʍ đãиɠ của cô em vợ đói khát, như cô mong muốn, anh rút ngón tay khỏi âʍ ɦộ nhầy nhụa dịch nhờn, kéo hai chân đặt lên vai, quỳ một chân xuống, ngậm lấy lỗ nhỏ run rẩy phun nước.

Dương Uyên hét lớn, nước mắt chảy dài trên má, kɧoáı ©ảʍ ập đến đã nhấn chìm toàn bộ tâm trí.

Cô vui sướиɠ ôm đầu Vương Khiêm, mạnh mẽ nhấp mông, dùng sức cọ âʍ ɦộ ướt đẫm lên gương mặt anh, phối hợp với tần suất đầu lưỡi liếʍ láp ra vào liên tục bên trong.

"Anh rể liếʍ em sướиɠ quá! Liếʍ mạnh nữa đi… nhanh nữa đi anh rể… Anh thấy nước da^ʍ của em có ngon không? Lỗ da^ʍ có thơm không?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ tập trung vào việc luồn lách đầu lưỡi vào động nhỏ yêu kiều.

"Anh rể mυ'ŧ bướm giỏi quá! Bướm của em bị anh rể liếʍ đến chảy đầy nước ra ngoài. Bướm da^ʍ còn lên cơn nứиɠ, thèm chim to trong quần anh rể!"

Những lời da^ʍ tục cứ tuôn ra không ngừng, Dương Uyên mang vẻ mặt say mê vuốt ve núʍ ѵú dính đầy nước bọt của anh rể.

"Dương Thanh có biết chồng chị ấy mυ'ŧ bướm giỏi thế nào không… em sẽ méc với chị… là anh rể mυ'ŧ bướm giỏi ra sao… ngày nào cũng đè em vợ lên giường, vạch bướm ra liếʍ… liếʍ đến chảy nước…"

"Chị ơi mau đến cứu em gái… anh rể đang mυ'ŧ lỗ da^ʍ của em… cứu em với… em sướиɠ quá chị ơi!" Giọng Dương Uyên khản đặc, cặp mông mướt mồ hôi chuyển động dữ dội.

Vương Khiêm kích động bóp chặt eo cô, càng ra sức liếʍ mυ'ŧ âʍ ɦộ ướt dầm dề.