Người Em Vợ Ngoan Hiền

Chương 2 (H nhẹ)

Hai ngón tay của anh đút sâu vào trong, liên tục đẩy nhanh, cách một lớp vải mỏng, lòng bàn tay vẫn chà sát phía ngoài, xoa nhẹ, bóp mạnh. Tựa như đang nhào nặn bột mì, dùng sức nặn ra hình dáng mình thích, cứ làm đến khi nào nước tràn đẫm tay mới chịu dừng.

Hai mắt Dương Uyên mở to, hơi sương phủ lấy đáy mắt mơ màng. Nước nhờn chảy dài xuống chân, kẽ mông, nhơm nhớp dính dưới đáy qυầи ɭóŧ.

Cô nhíu mày, không nhịn được cong ngón chân, l*иg ngực phập phồng lên xuống vì quá sung sướиɠ.

Vương Khiêm nhấp nhẹ ngụm cà phê, thái độ với Dương Thanh khá lạnh nhạt, cuộc nói chuyện vẫn diễn ra như hàng ngày, đối đáp nhau câu được câu không.

"Bữa sáng hôm nay không có bánh cupcake à?" Anh đột ngột hỏi, dưới bàn ăn lại đút thêm một ngón, ghì mạnh, thọc vào thật sâu. Âʍ ɦộ dần bóp chặt lại, giàn giụa nước ngậm lấy đầu ngón tay.

"Trong tủ lạnh còn ít bánh cupcake, để em đi lấy." Vì để lấy lòng chồng, Dương Thanh không giao việc cho người giúp việc mà muốn tự mình làm.

Chị gái vừa rời đi, Dương Uyên lập tức ngẩng đầu rêи ɾỉ, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, hai bên tóc bết lên má, cái cổ trắng nõn hơi ửng đỏ. Cô nắm cổ tay anh rể, toàn thân run bần bật.

"Ngứa quá… đừng làm vậy mà anh." Cô lắc đầu van xin.

"Sướиɠ lắm phải? Chỗ này của em ướt hết rồi." Vương Khiêm cố ý vỗ mạnh một cái, bóp lấy phần thịt non bên trong.

"Á, đừng mà! Đừng đánh em mà anh rể! Đừng như vậy mà anh rể…"

Dương Uyên ngửa mặt hét lớn một tiếng, không nhịn được ưỡn thẳng người, kɧoáı ©ảʍ ập đến như sóng triều dâng cao, làm cô bủn rủn tay chân.

"Đánh mạnh hơn nữa thì mới làm em nứиɠ được chứ. Nhìn cái lỗ nhỏ này đi, đói khát đến thế nào mới mυ'ŧ chặt lấy tôi như thế?" Anh hôn nhẹ lên má cô, nói nhỏ bên tai toàn lời trêu ghẹo.

"Từ từ thôi anh rể… từ từ thôi…" Dương Uyên đỏ mặt, bật khóc rấm rứt: "Em không chịu không nổi, thật sự không chịu nổi…"

Người đàn ông vờ như không nghe thấy tiếng cô gái khẩn thiết cầu xin, ngón tay càng đâm sâu và ra vào nhanh hơn, đồng thời cũng mơn man nụ hôn âu yếm lên cổ, gáy, chuyển dần lên mũi, trán và tai Dương Uyên.

Trong phòng ăn rộng lớn chỉ có hai người, văng vẳng chẳng dứt tiếng nước chảy, nhớp nháp dinh dính trên da thịt.

Thẳng tay kéo xuống chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt nhèm, để nó tùy ý mắc ngang đùi cô, Vương Khiêm khom lưng chui xuống gầm bàn, dứt khoát banh rộng hai chân cô ra, kề mặt đến gần rồi há miệng ngậm âʍ ɦộ non nớt.

"Á!" Dương Uyên hét to, cô ôm lấy đầu anh theo bản năng, rêи ɾỉ từng tiếng dài.

Sướиɠ quá. Âʍ ɦộ của cô được anh rể mυ'ŧ chặt, đầu lưỡi liếʍ láp đầy điêu luyện, vờn quanh lỗ nhỏ ngứa ngáy đang rỉ nước.

Bàn tay cô dịu dàng xoa tóc anh, không nhịn được cử động phần hông, chà âʍ ɦộ đẫm nhầy lên môi, mũi, mắt anh rể.

Cô cắn môi, khẽ nhắm mắt tận hưởng cơn kɧoáı ©ảʍ dần lấp đầy cơ thể.

"Anh liếʍ em sướиɠ quá, sướиɠ quá! Mυ'ŧ mạnh nữa đi anh... A… mạnh lên đi anh… em ngứa quá."

Khoảnh khắc sắp lên đến đỉnh, Dương Uyên ghì sát đầu Vương Khiêm vào âʍ ɦộ, liên tục nắc hông để đầu lưỡi của anh có thể dễ dàng thọc sâu.

"Ư… Em sắp tới rồi. Em sắp ra rồi anh. Anh rể à, anh liếʍ mạnh nữa đi, nữa đi anh!"

Vương Khiêm bóp chặt mông cô, nhào nặn đến sưng đỏ, đầu lưỡi ra sức đâm vào trong, nhanh chóng liếʍ hết nước da^ʍ chảy ra từ lỗ nhỏ. Khi nhận thấy cô sắp cao trào, anh cố ý cắn nhẹ mép thịt non ngoài âʍ ɦộ, khiến cô hét lớn, bắp chân run lên dữ dội.

Anh giữ chặt tay và chân cô, há to miệng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, hít vào mũi hương thơm dâʍ ɖu͙© của người đàn bà.

"Nứиɠ quá!" Dương Uyên ôm lấy đầu anh rể, liên tục đẩy hông về trước, chà mạnh âʍ ɦộ lên mặt anh.

Cô sắp ra rồi. Sắp phun ra rồi…

Dương Uyên ưỡn cao ngực, hơi thở dồn dập như sắp đứt đến nơi, nước mắt sung sướиɠ chảy dài trên má.

Phía dưới dầm dề chất nhờn, toàn bộ đều dính trên mặt Vương Khiêm, có một ít còn văng ra ngoài, dính lên sợi tóc của anh.

"Con da^ʍ này!" Vương Khiêm vỗ mạnh lên mông cô, thỏa sức bóp nặn vòng mông cong tròn trong lòng bàn tay.

Anh nắm lấy cổ chân Dương Uyên vòng qua đầu mình, lại kề mặt đến gần, ngậm lấy cái lỗ nhỏ vừa phun đầy nước vào miệng.

"Đừng mà!" Dương Uyên nũng nịu lắc đầu, ngoài mặt từ chối nhưng bàn tay hư hỏng vẫn không chịu buông đầu anh rể ra, còn khát thèm dí sát vào âʍ ɦộ nóng hổi.

"Bú em nữa đi, bú em mạnh lên anh! Trời ạ, anh rể làm em sướиɠ quá… sướиɠ quá…"

Tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© ấy khiến tâm trí Vương Khiêm muốn phát điên.

Bỗng lúc này, Dương Thanh đi vào với đĩa bánh ngọt trong tay.

Cô ấy nhìn xung quanh, hỏi em gái: "Anh ấy đâu rồi em?"

"Khi nãy anh rể đứng dậy đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu nữa."

"Dạo này anh ấy hơi bận, đến bữa sáng cũng bỏ." Dương Thanh thở dài ngồi xuống ghế.

Dương Uyên buồn cười nhìn người đàn ông trốn dưới gầm bàn miệt mài liếʍ láp âʍ ɦộ của cô, biểu cảm say mê như thể được ăn món ngon.

Cô vịn tay lên đầu anh, cố ý đưa đẩy phần hông liên tục.

Vương Khiêm hiểu ý, càng ra sức liếʍ mυ'ŧ để đưa cô lêи đỉиɦ điểm sự sung sướиɠ.

Chị gái ngồi ở đối diện ăn sáng, còn chồng chị ấy thì đang điên cuồng mυ'ŧ sữa tươi từ cái lỗ dâʍ đãиɠ của cô em vợ.

Thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Dương Uyên vừa vui vẻ trò chuyện với chị gái, vừa say mê đẩy đầu anh rể sát vào vùng âʍ ɦộ đang lên cơn nứиɠ tình, để cái lưỡi như rắn ấy thỏa thích vẽ nước bên trong.