- La Phù cùng Tây Cương mặc dù không giống Bắc Cương hàng đêm ác chiến, nhưng cũng là thường xuyên hỗn chiến chém gϊếŧ. Thiên Sư tông chúng ta chính là một trong La Phù Thập Bát Tông.
Khương Phàm còn là lần đầu tiên nghe nói La Phù sơn mạch, và thế cục Tây Cương.
- Ngươi không chỉ có cứu ta, còn muốn giúp ta tìm Khương gia, có điều kiện gì?
- Trong mắt Phàm công tử cũng chỉ có điều kiện?
- Ta chỉ tin điều kiện.
Thời điểm lần đầu tiên Khương Phàm nhìn thấy Dạ An Nhiên cũng cảm giác nữ nhân này đang chú ý hắn, hắn thậm chí hoài nghi lúc ấy Dạ An Nhiên liền phát hiện hắn là Kim Viêm thánh văn. Hiện tại vừa cứu giúp, lại hỗ trợ, muốn nói không có mục đích, hắn tuyệt không tin tưởng.
- Chỉ cần Phàm công tử bái nhập Thiên Sư tông môn chúng ta.
- Nếu như thân phận ta bại lộ, cô không sợ gây tai hoạ cho Thiên Sư tông?
- Lang Gia quốc không dám khiêu chiến La Phù sơn mạch.
Khương Phàm lẳng lặng nhìn bóng lưng Dạ An Nhiên, tự định giá một hồi:
- Chỉ sợ cô không chỉ muốn ta gia nhập Thiên Sư tông đơn giản như vậy. Nếu như La Phù Thập Bát Tông thật mạnh như vậy, cô còn cần đến Thương Châu võ viện tị nạn?
Thanh Văn lập tức tranh luận:
- Ai nói chúng ta đến tị nạn!
- Các cô có tông môn không ở, lại ngoài vạn dặm đến Thương Châu võ viện, không phải tị nạn, chẳng lẽ còn đi học võ? Coi như Thương Châu võ viện thật có võ pháp đặc thù gì thì sẽ truyền cho hai đệ tử không nghi thức các cô sao?
Thanh Văn khẽ nhếch môi, không phản bác nên lời.
- Thiên Sư tông gặp phải phiền toái, nếu c có thể tương trợ, ta tất tận hết khả năng, giúp ngươi tìm được Khương gia. Nếu như tình huống cho phép, Thiên Sư tông chúng ta còn có thể bảo trụ Khương gia.
Dạ An Nhiên cũng không nghĩ tới Khương Phàm rất nhanh đã suy ra nhiều như vậy, nhưng càng như vậy, càng chứng minh lựa chọn của mình đáng giá.
- Phiền toái gì?
- Thiên Sư tông bị xa lánh, có khả năng bị trục xuất khỏi mười tám tông.
- Cô muốn ta làm cái gì?
- Ngươi hiện ra thực lực, chúng ta hiện ra tư thái.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Không đơn giản...
Dạ An Nhiên chỉ lo lôi kéo Khương Phàm, lực chú ý hơi phân tán, phù văn kết giới lập tức xuất hiện yếu bớt.
Rầm rầm...
Phù văn chịu trọng kϊƈɦ, chia năm xẻ bảy, một lợi trảo lông xanh quấn quanh đầy xiềng xích hắc ám, lớn chừng như cối xay, sát khí bức người, chụp về phía Dạ An Nhiên.
- Sư tỷ!
Thanh Văn kêu lên sợ hãi, bị dọa đến trực tiếp cứng người tại chỗ.
Khương Phàm giật thanh đồng tiểu tháp xuống, như thiểm điện vọt ra ngoài, linh văn phát sáng, kim viêm sôi trào, lập tức thức tỉnh đỉnh nhỏ đồng thau, chống lên từng vầng ánh sáng lớn.
Lợi trảo trùng điệp đập vào bên trêи thanh đồng tiểu tháp, phát ra tiếng oanh minh điếc tai, đè ép thanh đồng tiểu tháp xông vào trêи người Khương Phàm.
Ngực Khương Phàm vỡ vụn, kêu thảm bay về trong động.
Lợi trảo lông xanh bị thiêu đốt, cũng chật vật lui về.
Dạ An Nhiên lập tức ổn định tâm thần, phóng thích phù văn, đan dệt ra chồng chất bình chướng, che giấu sơn động trong ánh sáng.
Khương Phàm, Dạ An Nhiên, Thanh Văn, đều đề khí ngưng thần, trận địa sẵn sàng đón lấy quân địch. Bên ngoài sơn động bạo động một hồi, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Khương Phàm kịch liệt ho khan, toàn thân giống như tan rã, đau đến mặt đều bị bóp méo.
- Thật có lỗi, là ta chủ quan.
Dạ An Nhiên không còn dám phân thần, cố gắng bảo toàn phong ấn sơn động.
- Linh vật trong tay ngươi là cái gì?
Thanh Văn đưa tới cho Khương Phàm một viên đan dược, kinh ngạc nhìn tiểu tháp khôi phục lại bình tĩnh, không nghĩ tới thứ không đáng chú ý này lại còn là một bảo bối.
- Bình tiết kiệm tiền.
Khương Phàm ăn vào đan dược, cảnh giác bên ngoài.
Đó là mãnh thú gì, tùy ý vỗ mà suýt chút nữa muốn mạng của hắn. Xem ra nơi này xác thực đã đến khu vực cực sâu trong Đại Hoang.
- Phàm công tử, ngươi nguyện ý đến Thiên Sư tông không?
- Ngươi chỉ cần làm đệ tử Thiên Sư tông một năm, một năm sau đi hay ở, ta tuyệt đối không cưỡng cầu. Trong lúc ngươi ở lại Thiên Sư tông chúng ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp ngươi tăng thực lực lên.
Dạ An Nhiên tiếp tục mời Khương Phàm, Thánh linh văn này đối với nàng, đối với Thiên Sư tông đều quá trọng yếu.
- Cùng chúng ta trở về đi, coi như trả ân tình chúng ta cứu mạng ngươi.
Thanh Văn không xác định rằng đưa một người điên về Thiên Sư tông là phúc hay là họa, nhưng nếu sư tỷ kiên trì, nàng chỉ có thể thuận theo.
Khương Phàm cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Vương gia bọn họ tựa như là đi La Phù sơn mạch. Bọn họ đi đường vòng, là...
Dạ An Nhiên cùng Thanh Văn đều thật bất ngờ, Khương gia chạy tới nơi đó làm cái gì, chẳng lẽ là tìm kiếm che chở?
- Ta làm đệ tử Thiên Sư tông, các ngươi giúp ta tìm Khương gia.
Sau năm ngày, bọn hắn dọc theo biên giới Đại Hoang đi vào La Phù sơn mạch.
Ở giữa Đại Hoang và La Phù sơn mạch chỉ cách một đầu đại giang (sông lớn) lao nhanh, kỳ quái là hắc ám vậy mà sẽ không ảnh hưởng đến nơi đây.
- Hắc ám Đại Hoang đã bắt đầu từ ngàn năm trước, không ai biết nguyên nhân cụ thể. Đột nhiên có một ngày như vậy, mỗi khi bóng tối bao trùm, Đại Hoang sẽ lâm vào bạo động vô tận.
Dạ An Nhiên nhìn lại rừng rậm nơi Đại Hoang, nghe nói nơi đó đã từng giống như La Phù sơn mạch, cũng trải rộng tông môn bộ lạc, nhưng lại trong vòng một đêm bị mãnh thú bạo loạn nuốt hết, từ đây không người nào dám đến nơi đó khai tông lập phái nữa.
- Ngàn năm trước?
Khương Phàm không biết vì cái gì, trong lòng giống như có thứ gì đó kϊƈɦ thích.
- Chúng ta đi nhanh đi, còn có ba ngày có thể đến Thiên Sư tông.
Dạ An Nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt tuyệt nhiên.
‘Ba năm, Dạ An Nhiên ta trở về. Phụ thân hẳn là chờ đến gấp.’
Thanh Văn nói với Khương Phàm đi ở một bên:
- Qua mấy ngày nữa đúng lúc là lễ lớn mà các tông La Phù sơn mạch thu đồ đệ, sẽ phi thường náo nhiệt.