Máy bay lướt qua trời cao vô tận, xuyên qua những đám mây, Úy Trì Thác Dã lái máy bay, không dám lơi lỏng, nhìn chằm chằm chiếc trực thăng phía trước. Thời điểm sắp bắt kịp, đối phương đột nhiên cua góc, khéo léo bỏ anh lại phía sau!
Đáng chết! Anh ta có thể cảm giác được, đối phương là phi công đã được huấn luyện bài bản, mà anh bất quá chỉ là một gã lái máy bay nghiệp dư, so về kỹ thuật không cách nào đọ được với đối phương!
Lần đầu tiên, sâu sắc cảm thấy mình bất lực! Nhưng anh quyết không bỏ cuộc, dù cơn đau ở vai gần như làm tê liệt cả cánh tay anh!
Không biết bay bao lâu, sắc môi anh càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa!
Bọn họ đã bay ra khỏi đất nước, đang hướng tới Đông Nam Á!
Anh bất chấp mục đích của đối phương là nơi nào, thề sống chết cũng quyết đuổi theo!
Nhưng, đối phương liên tục giở trò, muốn cắt đuôi anh, thoát khỏi tầng mây chướng ngại, anh cũng theo sát phía sau!
Vù vù vù…
Như thể đang ở trong trận chiến trên không, bọn họ trình diễn màn rượt đuổi mạo hiểm trên trời cao!
Bỗng dưng, anh thấy một màn khϊếp người!
Đối phương mở cửa cabin ra ——
Đáng chết! Tim anh tức khắc thắt lại, không… ngàn lần không…
Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn vào hoa tiêu, phía dưới là biển!
Hít sâu một hơi, máy bay đang bay trên biển Andaman một phần của Ấn Độ Dương!
Đối phương mở cửa cabin ra, máy bay bắt đầu không ổn định. Lúc này, anh nhìn thấy một đôi chân thon thả buông thỏng! Vẫn còn bị cột băng vải!
"Không —— Lăng Vũ Hi!" Anh hét lên điên cuồng, tăng tốc, không còn thời gian suy nghĩ. Anh phải bắt buộc đối phương thay đổi hướng bay, nếu không, rơi xuống vùng biển Andaman bất tận này, chỉ có con đường chết! Nhưng anh đã quên, dù có ở nơi nào, chỉ cần rớt xuống, đều không có đường sống!
Vô kế khả thi, anh phải chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất. Máy bay được thiết lập chế độ tự lái. Anh phải tăng tốc để bay vượt qua máy bay đối phương, quay trở lại cabin mang dù chuẩn bị nhảy, động tác mau lẹ, đau đớn ở vai cũng không thể ngăn cản quyết tâm của anh!
Cảnh tượng khϊếp người kia vẫn đang tiếp diễn, xuyên qua cửa sổ máy bay, anh thấy rõ hai chân Lăng Vũ Hi đang tung bay trên không trung!
Không! Trái tim gần như ngừng đập, càng lúc càng gần cô, anh càng thấy sợ hãi!
Thân thể đang rơi xuống, Lăng Vũ Hi bám chặt vào cửa cabin, nhìn gã phi công gào lớn, "Đồ khốn, anh dừng lại cho tôi!"
Cô gầm lên, nhưng gã này vẫn liên tục làm cho máy bay không ngừng nghiêng, nếu không phải vì bụng lớn, nếu không phải do tay chân cô bị trói chặt, cô đã giải quyết xong gã này trong cabin rồi!
Không! Cô không thể rơi xuống! Cô còn muốn nhìn Bảo bảo được sinh ra! Cô không thể chết!
Bỗng nhiên, có tiếng động cơ máy bay khác phía sau cô vang lên, xuyên thấu qua cabin, cô ngoái đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì bật khóc!
Là anh! Anh quả thật không bỏ rơi cô! Cũng có lẽ do anh không muốn từ bỏ đứa con của mình!
Nhưng tất cả những điều này, cô không muốn nghĩ nữa, "Gã xấu xa ——!"
Cô kích động khàn khàn gào to, nước mắt tuôn rơi, ở độ cao ba vạn thước này, lần đầu tiên, cô cảm thấy vô cùng xúc động!
Ngay sau đó, cửa cabin của anh đẩy ra, lộ ra thân hình vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, đôi môi không còn huyết sắc, không có thời khắc nào như lúc này có thể làm cho cô thật sự yêu anh đến vậy!
Cô nhìn bả vai bê bết máu lan ra cả nửa người anh, nước mắt ào ào chảy, trái tim đập thình thịch đau nhói!
"Chết tiệt, em bắm chặt cho anh!" Anh rít lên. Nhưng do tiếng động cơ quá ồn ào, có vẻ như nhỏ đến vô lực. Nhưng cô vẫn nghe rõ, siết chặt khung cửa, cô cảm thấy cơ thể mình nhanh chóng rơi xuống!
Gã phi công chết tiệt nhìn thấy gã xấu xa đã đến, vẫn như cũ muốn đưa cô vào chỗ chết, lập tức đổ nghiêng!
"Không ——" sức mạnh ngón tay đang lỏng dần, cô trơ mắt nhìn gã xấu xa đang ở máy bay bên kia, làm hành động quá mức nguy hiểm——
Nhảy máy bay!
Nhưng mà, cô quả thật đã hết sức! Nắm chặt cánh cửa cabin, trong tiếng động cơ vèo vèo, trượt dài vết cào của dấu móng tay!
Lúc này, máy bay đột ngột đổ nghiêng——
"A…" Tiếng hét khàn khàn chói tai lan ra giữa không trung cao ba vạn thước, vang vọng không dứt!
Tay cô trượt đi không còn vật gì để bấu víu, nhắm chặt hai mắt, cảm giác thân thể mình đang lao nhanh xuống, bên tai là tiếng gió rít gào! Nước mắt cô cũng bị gió thổi bay đi mất, trái tim gần như ngừng đập!
Trời! Cô sẽ bị té chết ư?
Hu hu hu… Không… Không…
Bảo bảo…
Trong chớp mắt, vào thời khắc nguy hiểm nhất đó, cô cảm thấy bị kéo giật lại bởi một lực lớn ——
"A ——"
Bên tai vang lên giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng thở gấp cùng tiếng gió "Hi!"
Lập tức, cô mở to hai mắt, khuôn mặt gã xấu xa gần trong gang tấc! Hít sâu một hơi, "Anh…"
Giờ khắc này, nước mắt lại tuôn như vỡ đê!
"Không sao rồi, ngoan… Không sao rồi!" Úy Trì Thác Dã dịu dàng nói. Lúc này, dù nhảy trên lưng đã được bung ra, giống như một đóa hoa chói mắt đung đưa trong gió hạ, nở rộ khoe sắc trên lưng anh!
May mắn! May mắn thay anh đã chụp được cô rồi! Vào thời khắc cô rơi xuống, anh gần như phát điên muốn nhảy ngay xuống. Để chụp giữ được cô, bất kể là sống hay chết, mặc kệ phải xuống địa ngục hay vẫn còn trên độ cao ba vạn thước này, anh vẫn quyết chụp được cô. Giống như nắm giữ sinh mạng của mình vậy. May mắn! Anh đã giữ được cô rồi!
"Hu hu hu hu…" Hai mắt đẫm lệ, cô khóc đến không kềm chế, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự phấn khích và cảm động của cô giờ phút này, được anh bồng trong vòng tay, dưới chiếc dù như đóa hoa chói mắt kia, bọn họ đang dần rơi xuống!
Giống như một đôi thiên sứ không cánh, ở thời điểm nguy hiểm nhất, bọn họ ôm chầm lấy nhau. Cho dù có bị rớt xuống mặt đất, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế xinh đẹp nhất đó ——
Dần dần rơi xuống!