Phía Bắc Vùng Xích Đạo

Chương 12: Dịu dàng ấm áp tựa như vuốt ve gốm sứ (3050 từ)

Bọn họ tới được Paso là vào buổi trưa.

Paso tọa lạc trên một quảng trường hình chữ thập, tràn ngập dòng người huyên náo. Ở đây có những ngôi nhà tạm bợ được dựng quanh quảng trường, dùng cọ khô lợp thành mái, dùng vài mảnh gỗ để làm cọc, ngoài ra còn có cả những chiếc võng được buộc vào hai thân cây.

Vận may của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ khá lớn, anh ta tìm được một bãi đất trống trong khu chợ mới, nơi chưa có ai chiếm cứ. Sau Khi Bùi Chỉ giúp anh sắp xếp đồ ra ngoài thì không biết là đi đâu mất. Tống Úc rất ít khi bắt gặp được khung cảnh có nhiều người như vậy, dòng người đổ về chợ khắp bốn phương tám hướng, đồ gì họ cũng bán.

Động vật có những con nhỏ, con to, còn có cả những con chim anh vũ đuôi dài to lớn, nó to bằng đầu con bò. Họ còn bán cả những vật dụng hàng ngày, có muối, đường… Có những đứa trẻ đang cởi trần ôm chiếc nồi đất, trong nồi đất chứa nhiều quả thơm, chúng chạy khắp nơi để rao bán.

Khải Tây và Đáp Khắc Ngõa Nhĩ phải bán hàng, Tống Úc không đợi được họ, tự mình đi tham quan khắp nơi. Cô đi qua đi lại, xem cũng không thể xem hết. Dọc đường cô chụp được rất nhiều ảnh, có một số người sẽ vòi tiền sau khi cô chụp xong, có vài người thì dễ nói chuyện, không cần tiền họ vẫn cho chụp, thậm chí còn có những đứa trẻ vây lấy cô đòi cô phải chụp ảnh cho chúng. Chụp tới sau cùng, bộ nhớ máy ảnh đã đầy ắp.

Tống Úc đi tới một con đường nhỏ, cô dựa vào cây, lật máy xem từng tấm ảnh, cần thì sẽ giữ, không cần sẽ xóa đi. Đột nhiên, cô chớp chớp mắt, tầm nhìn dừng lại ở một bức ảnh, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, tấm ảnh được chụp từ phía cuối trung tâm quảng trường.

Bùi Chỉ xuất hiện ở góc bức ảnh, chiếm một phần rất nhỏ trong bố cục. Anh ngồi trong mái lều trải đầy những vải bông trắng, quanh anh có 4-5 người phụ nữ khác vây quanh. Từ động tác cho thấy, những người phụ nữ đó đều đang rất nhiệt tình với anh, họ đều đang giơ chiếc vòng đeo trên cổ ra cho anh xem.

“…” Tống Úc bĩu môi, thảo nào mà chạy tới Paso xong là không thấy người đâu hết, hóa ra là đi tìm phụ nữ rồi.

Không biết tại sao, cô cảm thấy cực kì gai mắt, trực tiếp nhấn nút xóa bức ảnh. Lúc này, có người dắt hai con bò đi qua, đang dùng ngôn ngữ bộ lạc kêu người khác tránh xa. Có một cụ bà tránh không kịp, ngã ra đất. Tống Úc nhìn thấy, nhanh chóng buông máy ảnh trong tay, đỡ cụ bà dậy.

Dáng dấp cụ bà nhỏ bé, trên mặt vẽ một hình sọc đen, từ gò má lan ra khắp mặt, không giống hình vẽ trên mặt của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ bọn họ cho lắm, mà có cảm giác hình vẽ này tinh tế hơn rất nhiều. Cụ bà ăn mặc rất trang nhã, bộ quần áo mặc dù cũ kĩ nhưng được giặt giũ sạch sẽ, khoác một chiếc áo choàng dệt kim, trông rất có bản sắc riêng biệt. Trong tay cụ bà cầm một cái giỏ, bên trong giỏ chứa đầy hoa.

Cụ bà cầm tay Tống Úc chầm chậm đứng lên, cười cười tỏ vẻ cảm ơn cô, nói câu gì đó. Tống Úc nghe không hiểu, nhưng cũng đoán được đại khái, cụ bà phát âm không giống Đáp Khắc Ngõa Nhĩ cho lắm. Tống Úc nhìn vậy cũng cười theo.

Mắt của cụ bà rất sáng, tròng mắt trong veo không phù hợp với độ tuổi hiện tại cho lắm, hằn lên một cảm giác hy vọng rất mãnh liệt, có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà nhất định là môt mỹ nhân. Tống Úc đánh giá hoa văn trên mặt cụ bà, không nhịn được hiếu kì, lắc lắc máy ảnh trong tay, dò hỏi cụ bà có thể chụp hay không?

Cô thấy cụ bà lắc lắc đầu, lộ ra dáng vẻ rất sợ chụp ảnh, giống như Cáp Ngõa Nã trước đó vậy. Tống Úc mò trong túi lôi ra tất cả những đồng real mà cô có, nhưng cụ bà vẫn xua tay, kiên quyết không cho chụp ảnh. Có lẽ cụ bà đang bảo vệ sự thuần khiết trong tâm hồn, dù cô có cho nhiều tiền hơn nữa, bà cũng sẽ không bán.

Hết cách, Tống Úc chỉ có thể thôi hỏi, dùng một cách ít mạo phạm nhất chỉ chỉ lên khuôn mặt bà, nói “Rất đẹp.”

Cụ bà giống như nghe hiểu được lời tán thưởng của cô, hai mắt sáng lên. Bà cúi đầu lật giỏ hoa, từ trong giỏ lấy ra một cái bình nhỏ, còn có cả một mảnh trúc dài. Trong bình chứa dịch lỏng màu xanh đậm, nó có mùi giống nước ép của một loại cây nào đó. Cụ bà lấy nước cốt bằng cành trúc, muốn vẽ nó lên mặt Tống Úc. Tống Úc bị sự nhiệt tình của cụ bà dọa cho sợ, vô thức lùi về sau. Trong cuộc giao tiếp khó khăn, sau khi xác nhận chắc chắn chất dịch màu xanh này có thể rửa được bằng nước, Tống Úc vẫn không có dũng khí để cụ bà vẽ lên mặt, cô đành tìm một chỗ gần cổ để cho bà vẽ.

Chất dịch lỏng màu xanh lướt qua cổ cô, lành lạnh ngứa ngứa. Tuy là cụ bà bình thường chân tay run rẩy, nhưng khi vẽ hoa văn thì nét vẽ lại rất cứng cáp, chỉ vài phút sau, hình vẽ đã lên hình.

Trên cổ cô có hình ba góc và hình chữ nhật xếp chồng lên nhau, dùng hoa văn gợn sóng làm nền, hình vẽ rất đặc biệt, cụ bà vẽ từ phần cổ của Tống Úc rồi lan xuống tận phần xương quai xanh của cô.

Cụ bà rất hài lòng với thành quả của mình, ngồi với Tống Úc một lúc rồi mới xách giỏ hoa, đi sâu vào rừng và biến mất sau rặng cây xanh. Tống Úc cúi đầu nhìn, cảm thấy cũng hơi thú vị, sau đó cô kéo cao cổ áo, đi tìm Khải Tây và Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.

Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đang giao buôn rất nhiều đồ đạc với người khác, thậm chí còn nhiều hơn cả đồ mà anh ta mang tới. Năm bao lúa gạo, muối, đèn dầu, còn có hai chiếc váy hoa, cùng kẹo ngọt cho đám trẻ con.

Phiên chợ kết thúc vào buổi tối, mùi của các loại thực phẩm khác nhau tỏa ra từ những ngọn lửa gần đó. Ở trong bộ lạc đều là Cáp Ngõa Nã phụ trách nấu cơm, tới bên ngoài, bọn họ chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện cơm nước cho xong. Qua thời gian cơm tối mới thấy Bùi Chỉ quay lại, lúc đó trời đã tối hẳn.

Ở Paso, thứ có thể thắp sáng trong không khí không hoàn toàn chỉ có gỗ và lửa trại, mà gần đó còn có những chiếc máy phát điện nhỏ đang chạy ầm ầm, từng cái từng cái trông rất đẹp mắt.

Tống Úc nằm trong lều, trong lều có mắc tấm màn màu vàng nhạt, ngoài màn còn có cả lá cọ khô, dùng để tránh muỗi và những con dĩm nhỏ. Cả người cô chui vào túi ngủ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Bên ngoài, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đang nói chuyện với Bùi Chỉ, không biết hai người họ nói những gì.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Úc nhẹ nhàng nâng cổ tay trong túi ngủ ra, nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối. Nếu tính theo giờ nghỉ ngơi trong bộ lạc, thì đã là quá muộn rồi. Trong lòng cô bức bối, muộn như vậy mới chịu quay lại, chắc chắn là chỉ có thể là vì phụ nữ mà thôi.

Không biết Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đang nói cái gì, dường như sợ làm những người đang ngủ thức giấc, Bùi Chỉ không đáp lời Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, nếu có thì cũng chỉ là những câu nói cut lủn. Giọng nói của anh rất êm tai, tốc độ không nhanh không chậm.

Tống Úc càng nghe càng bực bội. Cái thứ đàn ông chết tiệt này, đúng là biết cách dụ ong ghẹo bướm.

Không lâu sau, bên ngoài không còn động tĩnh nữa, chỉ còn tiếng củi lửa kêu lách tách. Tống Úc và Khải Tây ngủ cùng một lều, có bé ngủ không được ngon, cứ lật qua lật lại, còn nghiến răng ken két. Tiếng ngáy của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ còn khoa trương hơn thế.

Tống Úc không ngủ nổi, mở mắt thao láo, cô ôm theo laptop, nhẹ nhàng chui ra khỏi lều. Ánh lửa đang nhỏ dần đi, chỉ còn lại đống tro tàn. Cô duỗi chân tới gần lửa để giữ ấm, lưng tựa vào tấm đệm được hợp thành từ gạo. Mười ngón tay của Tống Úc dừng trên laptop, một lúc lâu sau cũng không đánh được chữ nào, hàng mi dài của cô khép hờ, không biết đang nghĩ gì.

Ánh sáng màn hình đang phản chiếu bóng hình cô, khóe môi cô rủ xuống. Trong buổi đêm im ắng lặng người, đột nhiên có chất giọng trầm khàn xuất hiện.

“Chưa ngủ à?”

Bờ vai Tống Úc run run, ngẩng đầu lên, lúc này cô mới để ý trên bóng cây rậm rạp đang có người ngồi. Bùi Chỉ dựa vào một gốc cây cổ thụ, một chân duỗi một chân co, chân anh cực kì dài, đang nhẹ nhàng lắc lư. Toàn thân anh được bao trùm bởi bóng cây rậm rạp, sau lưng anh là những ngọn cây, có một mái lều được dựng tạm ở đó, bên trên dùng lá cọ để che chắn muỗi.

Từ góc nhìn của Tống Úc, cô chỉ nhìn rõ đường viền hàm của anh, chiếc khuyên tai hình sao sáu cánh vẫn đang tỏa ra ánh sáng bức người, nhìn giống như những vì sao trên trời. Mắt cô nhẹ run, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rất nhanh thu lại tầm nhìn.

Có một con vật đen ngòm không biết tên đang bị ánh sáng dẫn dắt, đậu trên tay cô, cô nhìn nó, quên cả phản ứng phải mau chóng đuổi nó đi.

“Cô muốn ở dưới đó làm thức ăn cho muỗi à?” Anh cười hỏi cô.

Tống Úc dẩu môi, gạt con côn trùng đang đậu đi, dùng tiếng trung nói nhỏ, “Cần anh lo à?”

Tuy là nói vậy, nhưng sau đó cô vẫn dùng tiếng anh khách khí trả lời anh, “Tôi có xịt thuốc chống muỗi.”

Bùi Chỉ nhướn mày, nghe thấy câu nói cô lầm bầm bằng tiếng trung, anh đang suy nghĩ không biết là ai đang chọc giận cô.

Có điều khi trẻ con giận dỗi, tốt nhất là người lớn không nên quản.

“Không ngủ được có thể lên đây ngồi một lúc.” Nói xong, anh quay người vén tấm lều lên, chui vào.

Tống Úc không thèm quan tâm tới anh.

Buổi đêm trong rừng mưa không phải là nơi thoải mái gì, có tiếng côn trùng kêu, có muỗi bay qua bay lại, còn có cả con nhện to bằng lòng bàn tay đang chầm chậm bò ra từ đống lửa. Có cả hạt mưa đang rơi trên trán cô. Trận mưa to trong mùa mưa cũng giống như được tích tụ đã lâu, khi rơi xuống mặt đất chỉ cho cô một khắc thời gian chạy trốn.

Trên thân cây thấp bé, mái lều đang bị gió thổi mạnh, có vài bao tải chống đỡ để nó không bị thổi bay. Bên trong có ánh đèn vàng ấm áp, để lộ ra bóng hình anh, anh đang nhẹ nhàng gật đầu, tấm lưng rộng lớn, trên đầu gối hình như đặt quyển sổ da, đang viết vẽ cái gì đó.

Tống Úc nhìn vào bóng hình anh một lúc lâu, cô đấu tranh tư tưởng, sau cùng gập laptop lại, kẹp dưới nách, leo lên mái lều của anh. “Tôi có thể vào không?” Giọng cô rầu rĩ.

Bùi Chỉ dừng viết, nâng mí mắt, dùng tay kéo tấm bạt lều lên. Bên ngoài tấm lều có rất nhiều những con bọ đang bay qua bay lại, Tống Úc sợ chúng sẽ bay vào nên cô chui nhanh qua, kéo chặt khóa lại. Vào trong lều cô mới phát hiện ra, nhìn phía bên ngoài thì cái lều trông to, nhưng bên trong thực ra lại chật hẹp, nhất là sau khi có thêm cô.

Cô phải khó khăn khoanh chân lại ngồi mới không chạm vào chân của anh. Cơn mưa to đột ngột ập tới, rơi trên mái lều kêu lộp bộp. Cho dù bây giờ có hối hận muốn đi, cũng không kịp nữa rồi. Trong không gian nhỏ hẹp, đột nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh tới kì lạ. Rõ ràng bên ngoài mưa bão rất to, nhưng ở trong mái lều nhỏ bé này lại như bãi nước chết bình lặng, ngay cả tiếng thở của nhau cũng nghe được rõ ràng.

Ngọn đèn dầu giữa tấm lều tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

“Cô đang không vui à?” Bùi Chỉ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Tống Úc sững người, chẳng ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi mình như vậy, cô vô thức tự kiểm điểm lại bản thân có phải do phản ứng của chính mình quá rõ ràng hay không?

“Có một chút.” Cô ít khi nói dối, thẳng thắn thừa nhận tâm trạng đang không vui vẻ của mình.

“Nhưng tôi không muốn nói nguyên nhân cho anh biết.” Tống Úc nói nhanh, chặn câu nói có thể sẽ tới sau đó của anh, “Tôi sắp ổn rồi.”

Nói cho cùng, cô cũng chỉ là người qua đường, một người bàng quang mà thôi. Vốn dĩ cô cũng đâu có tư cách để giận dỗi, không vui chứ.

Bùi Chỉ biết cô không muốn nói, mím môi, cũng không nói thêm câu nào nữa. Anh lật giở sổ tay, tiếp tục ghi chép những gì đã tìm hiểu được trong hôm nay.

Bùi Chỉ đã giành cả một ngày để làm rõ sự cấu thành của người Paso, họ đến từ bộ lạc nào, khu rừng nào trong tộc người da đỏ. Lượng thông tin thu được của ngày hôm nay rất nhiều, anh sẽ phải tốn khá nhiều sức lực để đi lý giải nó.

Tống Úc vừa vào lều, mưa rơi nhỏ giọt trên áo cô, mũ và áo đều dính nước, chạm vào da khá khó chịu. Cô nhẹ nhàng động đậy, hơi kéo khóa cổ áo để hít thở, nhưng lại nhớ ra mình chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ bên trong, khóa áo kéo tới phần xương quai xanh thì dừng lại.

Bùi Chỉ vẫn đang cúi đầu, chuyên chú nhìn vào cuốn sổ da, tiếng bút máy phát ra âm thanh loạt soạt, trong không khí phảng phất mùi mực đen. Trong thời đại điện tử hóa, đã rất lâu rồi mới lại được ngửi lại mùi mực trong bút máy, nó tạo cho người khác một cảm giác quá đỗi an yên.

“Anh đang vẽ gì thế?” cô chủ động hỏi anh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một kí hiệu mơ hồ.

“Dây chuyền của tộc người da đỏ Bolloro.”

“Anh vẽ cái này làm gì?”

Tống Úc cảm thấy khá thần kì, người bình thường thường sẽ không chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt như thế này.

Cô trồi sang phía anh ngồi, nhìn kĩ mới biết hoa văn trên đó chính là món trang sức đeo trên cổ cụ bà sáng nay.

“Những bộ lạc khác nhau sẽ đeo trên người những loại trang sức, vẽ những hoa văn không giống nhau, từ những chi tiết đó có thể đem tới cho chúng ta rất nhiều tin tức.”

Giọng nói của anh trầm thấp, rất dễ nghe.

“Ví dụ như môi trường sống trong quá khứ của họ có thể được suy ra từ những thứ họ đeo, các mẫu chạm khắc hoa văn của họ có thể suy đoán ra tín ngưỡng của họ.”

Tống Úc chớp chớp mắt, nhìn kĩ vào góc nghiêng khuôn mặt của anh, anh rất ít khi nói nhiều như vậy. Hóa ra bức ảnh lúc chiều khi cô chụp được mà vô tình có anh trong đó, là do anh đang tìm hiểu những điều này. Cô nhướn môi, cảm giác bản thân đã ổn hơn hẳn. (Tôi xin phép cười chị một cái =)))))

Bùi Chỉ đang vẽ lại vật trang sức cuối cùng có hình vỏ sò, sau đó ngẩng đầu nhìn cô. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên phần cổ áo được kéo xuống của cô. Tầm nhìn của anh thẳng thắn không che đậy mà dừng lại nơi xương quai xanh của cô.

Tống Úc phát giác ra ánh mắt anh, cô sững lại, có một khắc căng thẳng và cảnh giác rõ rệt. Hai người cứ mắt đối mắt một lúc lâu.

Cô bại trận trước, bị anh nhìn tới mức đỏ cả mặt, giơ tay định kéo lại cổ áo lên. Nhưng chưa đợi cô kịp làm vậy, anh đã giơ tay, bàn tay to lớn cầm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ngăn lại việc cô định làm.

Ngón tay anh chạm vào phần gáy của cô, ngón tay anh mát lạnh như lá bạc hà. Anh chạm vào phần cổ rồi lướt qua phần xương quai xanh, giống như đang chạm vào thứ đồ gốm đáng trân quý nhất trên đời, dịu dàng mà chậm rãi.

Nhịp tim của Tống Úc đập như trống dồn.

Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ đột nhiên tăng cao, tích lũy một ngọn lửa có thể bùng lên bất cứ lúc nào.