Xuyên Thành Pháo Hôi Si Tình

Chương 45: Mèo xù lông

    Giang Vũ khẽ cười, cảm thấy kì lạ với cảm xúc xốn xang hiện tại. Anh thuận tay gắp cho hắn một miếng sườn nhiều thịt. Thành Quân cười, giống như hạnh phúc vì nhìn thấy sự dịu dàng nơi đáy mắt anh. Hắn biết mà, chỉ cần từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của anh, sẽ có ngày hắn sẽ tìm được đường vào tim anh.

Sau khi ăn xong, hai người cùng đi dạo cho tiêu cơm. Giang Vũ đi bên ngoài, vững vàng nện từng bước. Thành Quân đi cạnh lại trái ngược, tung ta tung tăng như một người bạn nhỏ đi cạnh người lớn nhà mình. Hắn muốn khoác tay anh lắm, muốn hai người kề cận nhưng không dám.

Hậu quả của việc chạy nhảy còn không tập trung là hắn xém ngã chổng vó. Giang Vũ tuy có vẻ không để ý nhưng luôn chú ý đến hắn, thấy đối phương vấp phải cục đá lảo đảo liền đưa tay ra kéo lại. Thành Quân vừa hồi hồn đã thấy hai người kề sát bên nhau, tim đập thình thịch.

"Cẩn thận chứ." Anh nói.

Gió đêm phất qua hai người, ánh đèn đường vô cùng ấm áp, khung cảnh lãng mạn tựa phim truyền hình. Thành Quân nhìn môi Giang Vũ chằm chằm, suy nghĩ nên hôn nó hay là nên mυ'ŧ nó đây?

Tim đập như trống. Khi hắn định nhích đầu lại gần thì đột nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc:

"Anh... Anh Vũ đúng không ạ?"

Quang Dũng cách đó không xa. Trên tay cậu cầm một túi ni lông lớn, hiển nhiên vừa mua sắm về. Cậu xấu hổ khi nhìn thấy hai người trông có vẻ thân mật đến mức mờ ám. Dẫu vậy Giang Vũ đã nói anh chưa có người yêu, nên kia hẳn là tình địch của mình.

Từ một trạng thái tâm lý nào đó, đương nhiên cậu không muốn cho địch thủ của mình có cơ hội bèn lên tiếng phá vỡ không khí màu hồng kia. Sau khi làm xong, thấy vẻ mặt hung ác của Thành Quân mà rén đến co rúm người lại.

"Là em à?" Giang Vũ đứng thẳng người, cực kỳ tự nhiên mà chào hỏi.

"Dạ em mua thêm đồ ăn. Anh sống ở đây ạ?" Cậu cười nói.

Trái ngược với Giang Vũ, Thành Quân chỉ hận không thể xông đến cho Quang Dũng mấy phát vả. Tên này từ đâu chui ra thế không biết! Mãi mới có tình huống lãng mạn trời cho với Giang Vũ, thế mà lại bị tên này phá hủy.

"Nào, đừng dọa người ta." Giang Vũ nhẹ nhàng nói, thành công làm hắn thu lại vẻ mặt muốn cắn người kia.

"Hừ!"

Quang Dũng nhẹ nhàng đi tới, cười nói:

"Anh sống ở gần đây ạ? Thế mà trước kia em chưa gặp anh."

"Anh mới chuyển đến đây thôi, cùng với cậu nhóc này." Anh thuận tay vò vò tóc của Thành Quân làm nó rối tung cả lên.

"Cậu ấy là..." Quang Dũng nghi hoặc nhìn hắn.

Không phải là thầy trò sao?

"À, tính ra giờ tôi đang kiêm làm quản gia cho nhóc này." Giang Vũ cười nói. "Đây là Thành Quân, tuy nết hơi cọc nhưng tâm lương thiện. Là một người tốt."

Gần như ngay lập tức sau khi anh dứt lời, đôi mắt của hắn sáng rực lên. Anh khen hắn với người ngoài kìa! Nhất là với tình địch mới sảng khoái chứ. Mặt Thành Quân dường như muốn vênh lên trời.

"Chào cậu, mình là Quang Dũng. Mong chúng ta có thể làm bạn tốt với nhau." Cậu mỉm cười nói.

"Haha, làm bạn tốt à? Được đấy. Tôi sẽ cho cậu bê tráp trong đám cưới của chúng tôi. Ui da!"

Thành Quân hùng hổ muốn ra oai với tình địch thì bị Giang Vũ véo một cái. Anh cười nói:

"Nào nào, nói mê sảng cái gì thế?"

Quang Dũng nhìn dáng vẻ thân thiết của bọn họ, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu. Cậu nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, cảm thấy không biết bản thân còn cơ hội hay không.

Anh ấy... Hình như cũng rất dung túng cho người tên Thành Quân kia.

Giang Vũ bất đắc dĩ mà túm lấy vai hắn nói:

"Cậu lại nói nhăng nói cuội với người ta rồi. Còn ra thể thống gì không?"

"Hừ, em nói thật mà. Em thực lòng có tâm mời cậu ta bê tráp cho lễ cưới của em." Thành Quân thuận thế dựa vào người anh, tay đặt lên eo thân mật. "Em nói anh nghe, dù có là nam hay nữ, hiền lành hay dữ dằn thì cũng không thể bình tĩnh trước mặt tình địch được. May cho cậu ta không gặp em hai năm trước đấy."

Nếu không với cái máu nóng cùng tính cục cằn của hắn thì Quang Dũng xác định nằm đo đường luôn chứ chẳng đùa.

Thành Quân khua tay, giương nanh múa vuốt biểu thị. Trông hắng giống y chang một con mèo đang xù lông bảo vệ cá rán thơm phức của mình. Con mèo khác đừng hòng sớ rỡ đến bảo bối này của nó, ngửi cũng không được!

Giang Vũ cảm thấy hắn càng ngày càng to gan, giờ không thèm che giấu tình cảm của mình, kể cả với người khác. Thành Quân giống như hận không thể bắc loa nói cho cả thế giới nghe người hắn thích là ai.

"Đôi lúc... Tôi ngược lại thấy hâm mộ em đấy." Anh nhẹ nhàng nói.

Thành Quân ngẩn người, liếc mắt nhìn anh. Anh cũng đang nhìn hắn, trông Giang Vũ không giống đang đùa giỡn chút nào.

Chà, có mấy ai là không hâm mộ Thành Quân nào? Sinh ra đã ngậm thìa vàng, có tiền có quyền, hắn có thể làm mọi thứ hắn muốn. Thành Quân tự do tựa một cơn gió không có trói buộc, tính tình theo đó mà cũng đơn giản, có phần bộc trực mang theo tính trẻ con. Một đường thuận lợi mà lớn lên, làm nam chính của một thế giới, con cưng của tác giả, chẳng có gì đáng lo lắng.

Giang Vũ thì sớm lăn lộn va vấp vào đời từ nhỏ. Anh lết thân tàn sau khi chịu ghẻ lạnh của những kẻ gắn mác người thân, thêm phần cẩn thận của trưởng thành, bớt phần dũng cảm của tuổi trẻ. Mệt mỏi bị ép trở thành người lớn. Cảm giác sợ hãi không còn gì trong tay vẫn cứ ám ảnh, hình thành tâm lý lo được lo mất.

Nhưng dường như, riêng về tình cảm của Thành Quân, trong tiềm thức của Giang Vũ bất giác hình thành nên một loại chắc chắn.

Không sợ mất đi. Tình yêu này là an toàn.

=======================================================

Đoán xem ai đã có buổi đại chiến ác liệt với bí đỏ nào :) Tuy đã thành công xử lý đối thủ nhưng tớ vẫn thương tích đầy tay (*꒦ິ꒳꒦ີ)

Nhân đây cảm ơn bạn đáng iu nào đó đã mời tớ uống trà sữa ạ ლ(´ ❥ 'ლ)