Giang Vũ nghiêng đầu nhìn Thành Quân, hắn vênh mặt lên, giống như rất tự hào về điều mình đã làm. So với việc đánh nhau về trễ, lại có nguy cơ khiến Giang Vũ mất thiện cảm thì hắn lựa chọn từ chối ngay từ đầu cho nó lành. Hơn nữa trời trở lạnh rồi, ở nhà cùng anh có khi sẽ nhân cơ hội ôm ấp nắm tay sưởi ấm gì đó. Tốt hơn 100 lần so với đứng ở ngoài đường, gặp mấy thằng dở hơi và đánh nhau.
Nói thật đây đúng là một tín hiệu tốt lành. Giang Vũ ngẩn người, sau đó cười khẽ, thuận tiện khen ngợi:
"Ồ? Cảm ơn vì đã không để tôi dùng bữa một mình nhé."
Học sinh trên hành lang thấy hai người đi với tư thế bám dính lấy nhau, không khỏi ghé mắt nhìn. Giang Vũ cũng cảm thấy hơi kì cục, anh khẽ đẩy đầu của hắn ra, nói:
"Đi đứng cẩn thận. Vẹo cột sống bây giờ."
Thành Quân khẽ lườm anh một cái. Cảm thấy một câu của anh phá hỏng hết bầu không khí hòa thuận. Cơn cọc của hắn suýt nữa thì sống dậy, may mà nhịn xuống được.
Giang Vũ gật đầu đáp lại các học sinh chào hỏi anh. Thi thoảng có vài cô nhóc chụp lén nhưng kĩ thuật vụng về, chỉ liếc mắt là biết hết. Anh không để ý lắm, nhưng người bên cạnh thì có.
"Thầy ra cổng lấy xe trước đi. Em có việc tí."
Giang Vũ nhìn bộ mặt nghiêm trọng của Thành Quân, suýt chút nữa thì nghĩ hắn đổi ý muốn đi bụp nhau với người ta. Anh chần chờ hỏi:
"Thật sự giải quyết nhanh chóng chứ?"
"Chắc mà chắc mà. 5 phút thôi. Thầy cứ đi đi nhé, iuuuuu."
Giang Vũ nhìn đối phương bắn tim chu mỏ, không chịu được mà quay đầu đi thẳng. Hắn thấy anh đã rời đi bèn mon men lại gần hai cô gái chụp trộm Giang Vũ vừa nãy, hất cằm:
"Ê..."
Dù chỉ là một âm tiết nhưng cũng làm hai cô gái sợ hãi đến mức run rẩy. Ai bảo danh tiếng hung ác của hắn vang dội như vậy chứ. Dù gần đây không quậy phá nữa nhưng cũng chẳng chứng minh được hắn đã đổi tính. Một cô gái đeo kính lấy hết can đảm hỏi:
"Có... Có chuyện gì thế?"
"Nãy hai người chụp thầy Vũ đúng không?"
Hai cô gái nhìn nhau ngơ ngác, sau đó vội nói:
"Hic, xin lỗi! Chúng tớ thích thầy Vũ lắm nên..."
"Cái gì cơ? Nãy gió to quá tôi không nghe rõ lắm. Các cô nói CÁI GÌ với thầy Vũ ấy nhỉ?" Thành Quân nâng giọng lên, sắc mặt lạnh xuống.
Hai người sợ đến mức mặt cắt không một giọt máu, bám lấy nhau thầm nghĩ rốt cuộc tự dưng cái tên cục súc này cọc lên chi vậy? Chụp cũng có phải chụp hắn đâu... Cô gái mũm mĩm giống như nhớ ra gì đó, sửa miệng:
"Không không... Mình... Chúng mình hâm mộ thầy Vũ! Đúng rồi! Là hâm mộ! Vì thầy ấy vừa đẹp vừa giỏi, là người rất tốt..."
Nghe Giang Vũ được khen, tâm trạng của Thành Quân rốt cuộc cũng tốt lên chút. Sắc mặt dịu đi, kiêu ngạo như chính mình cũng được khen vậy:
"Ừ, có mắt nhìn đấy. Thầy Vũ đương nhiên rất tốt." Nghĩ một hồi, hắn nói. "Ảnh đâu?"
"Hả?"
Cô gái đeo kính còn ngơ ngác, may mắn bạn thân của cô nhanh chóng lôi điện thoại ra nói:
"Đây ạ... Hai người đi gần quá nên trong đó cũng có cậu. Nhưng... Bọn tớ đã cố gắng để tránh đập cậu vào khung hình hết sức có thể rồi. Chúng tớ phải xóa hết sao?"
Thành Quân nhận lấy điện thoại, sau đó ngắm nghía một hồi. Có khoảng năm sáu bức ảnh chụp sườn mặt của Giang Vũ. Góc nghiêng hài hòa như tranh vẽ, có tấm thì nghiêng đầu về phía hắn, chắc là lúc hai người đang nói chuyện với nhau. Dưới sự thấp thỏm của hai cô gái, hắn hắng giọng nói:
"Gửi ảnh qua cho tôi đi. Đây là nick của tôi."
Nick của hắn chính là để tên thật, hình ảnh đại diện là một con cá béo, vui vẻ bơi trong nước và phun bong bóng. Thật không thể tin được hình ảnh mang tính dễ thương này lại liên quan đến trùm trường. Hai cô gái cười khan, sau đó gửi tất cả ảnh cho hắn. Thành Quân hài lòng gật đầu, vui vẻ huýt sáo mà đi. Trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn hai cô gái nói:
"Tôi đứng cạnh thầy ấy khó coi à? Tránh cái gì mà tránh? Lần sau chụp cho rõ vào..."
Giang Vũ vừa mua hai cốc trà nóng, vào xe đã thấy Thành Quân hớt hải chạy tới. Anh cau mày, đưa một cốc cho hắn. Thuận tiện, anh còn sửa lại cổ áo hơi loạn của hắn nữa. Hắn cười hì hì, nói:
"Em biết thầy định nói gì rồi. Không nên chạy vội vàng, đi đứng cẩn thận. Nhưng mà em sợ thầy chờ lâu."
Giang Vũ uống một ngụm trà, thở dài:
"Lúc nào cũng lý do lý trấu, nói mãi mà em chẳng chịu thay đổi gì cả."
"Em có cái thay đổi mà. Thầy xem, trước em không thích thầy lắm, nhưng giờ em yêu thầy đấy thôi. Yêu như này này!" Giang Vũ đặt cốc trà xuống rồi vòng tay tạo một hình trái tim thật lớn.
"Đúng thật là..." Anh bất đắc dĩ cười cười, đánh tay lái về nhà. "Tôi không biết em còn có mặt này nữa đấy."
"Hì hì, trông hơi điên tí nhưng tình yêu vốn có chút điên rồ mà." Thành Quân không hề để tâm nói.
Giang Vũ cạn lời, không biết hắn dẻo mỏ như vậy từ bao giờ. Hắn nói ra những lời thính càng thoải mái phóng khoáng, anh càng nghĩ rằng thứ gọi là "tình yêu" trong lời hắn chỉ là những trêu chọc mà thôi.
Thật ra thì, anh cũng cảm nhận được sự thay đổi và ánh mắt nóng rực của Thành Quân khi nhìn mình. Tuy nhiên anh lại lựa chọn nhắm mắt tránh né. Tình yêu của một đứa trẻ mới lớn, anh có thể nghĩ gì hay hoặc chờ mong gì đây?
Giang Vũ tỏ vẻ, bản thân không muốn nghĩ.
Trái tim của anh rất yếu, chỉ hợp với tình yêu bình lặng an nhiên thôi.
====================
Nhân tiện, trong tiểu thuyết gốc, yêu hận tình thù của Thành Quân và Lam Vỹ kéo dài 7 năm mới đính hôn được. Cho nên Giang Vũ rất là rén, sợ yêu vào là mệt tim như vậy =))))))
Nay ăn bánh tráng mà nhận đôi đũa như này nè. Được gòy, làm con đường theo đuổi của con dâu khó khăn hơn thôi :)