Mãi đến đêm muộn, đội cứu hộ mới đυ.c được cánh cửa bị biến dạng ra. Trước khi Khương Linh được đội cứu hộ cứu ra từ đống đổ nát, người đàn ông đã rất ân cần mà mặc lại áo ngực cho cô, đem áo blouse trắng của cô từng nút cài lại, đồng thời, thỏa mãn mà thì thầm vào tai cô:
“Đây là bí mật riêng của hai chúng ta.”
“Sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau đạt được thứ mà chúng ta muốn như thế này.”
Khương Linh tí thì bị nghẹn.
“Khi nào trở về viện, tôi sẽ chỉnh đốn lại em.”
Cô còn đang bị anh bắt nạt đến hoảng hốt, thậm chí còn chưa nhận ra ý ve vãn của anh khi nói câu này.
Hội trường phát nổ khiến bệnh viện trở nên hỗn loạn, những bác sĩ được cứu ra không những phải vào phòng kiểm tra lại cơ thể, còn phải quay về các khoa của mình để chăm sóc cho bệnh nhân.
Theo kết quả điều tra sơ bộ mới nhất thì vụ nổ là do trời nóng làm nổ đường ống dẫn khí đốt, khiến nhiều người bị thương nặng, cũng may chưa có nguy hiểm đến tính mạng. Khương Linh cũng bận rộn đến mức cô thậm chí không có thời gian để nói mấy câu với Bùi Thuật. Nhưng khi hai người đi ngang qua nhau, cô luôn cảm thấy Bùi Thuật đang quan sát cô. Cô mất tự nhiên mà kéo chặt lại chiếc khăn choàng qua vai, cô trở lại phòng nghỉ và thay đồ, rồi trực tiếp đến phòng làm việc để tìm cái gì đó.
Sau khi hoàn thành công việc, Tiêu Ngôn tê liệt mà ngồi trên ghế uống soda đá để tỉnh táo. Nhìn thấy cô liền nói tối nay tổ chức một bữa tiệc ở quán rượu đối diện để chúc mừng tai qua nạn khỏi. Khương Linh lơ đãng trả lời, cô đang lục lọi trong tủ tìm đồ.
“Tiêu Ngôn, đai an toàn y tế để đâu hết rồi?”
“Dùng hết rồi.”
……..
Khương Linh xoa xoa ấn đường, giọng điệu thay đổi:
“Lần trước anh với đối tượng của anh dùng cái gì vậy, cho em mượn một chút.”
Tiêu Ngôn bối rối đáp: “Đối tượng nào của anh cơ?”
“Người mà vụиɠ ŧяộʍ với anh ở trong phòng bệnh ấy”, Khương Linh ngừng một chút rồi nói, “còn phải nhờ y tá trưởng tới cứu đó.”
Tiêu Ngôn lập tức nhớ ra, mở ngăn kéo, run rẩy lấy ra một thứ. Vòng tay màu hồng cực kỳ bắt mắt, bên trong còn có một vòng co giãn.
Chuông leng keng, cái còng tay này còn kêu lên được.
“Thật kỳ cục, em cần cái còng tay tình thú này làm gì?”
“Mẹ kiếp, em với chủ nhiệm Bùi lần đầu tiên đã chơi kịch liệt thế này rồi á?”
Tiêu Ngôn lập tức hiểu ra, cực kỳ phấn khích, giọng nói của anh to đến mức nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Đây đây đây… người này có còn là bác sĩ Khương lạnh lùng không gần nam sắc nữa không?
Người ta nói những người mà sống sót sau tai nạn tính tình sẽ đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ quả thật là có cơ sở khoa học?!
Chỉ qua mấy phút mà sắc mặt của Tiêu Ngôn cực kỳ đặc sắc. Khương Linh cạn lời, giật lấy thứ trong tay anh rồi nhét vào túi áo blouse.
“Anh mà nói bậy ra ngoài, sau này đừng mong em đổi ca cho anh.”
*
Một lúc sau, trong phòng bệnh giường số 23
“Bắt đầu khám, tôi sẽ siêu âm B cho anh.”
Thấy bác sĩ xinh đẹp chủ động tới kiểm tra cho mình, người đàn ông cực kỳ vui mừng. Cô thậm chí còn cười với anh một cái, bí ẩn mà quyến rũ khiến người ta không thể phản kháng được. Ngay sau đó, cô liền cởϊ áσ của anh ra. Ngón tay lành lạnh, lớp gel man mát bôi lên trên bộ ngực trần của anh. Sự đυ.ng chạm của cô rất nhẹ, giống như lông chim bồ câu từ trên không rơi xuống, như giọt sương sớm lăn trên thân cây cau… Cũng giống với cái vuốt ve trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê.
“Đây là cái gì?”
Giọng anh khàn khàn hỏi cô, ánh mắt mang theo lưu luyến. Cô khởi động đầu máy siêu âm B, dường như sợ anh nghe không hiểu, cô nhẹ giọng mà lặp lại:
“Đây là gel bôi trơn.”
Gel bôi trơn.
Đầu dò máy siêu âm B bắt đầu chạy quanh ngực anh, hơi lành lạnh, giống như một con rắn nhỏ mặc cô điều khiển, những nơi được đi qua dường như đều bị mê hoặc.
So với thủ đoạn vừa ưu nhã vừa lưu manh của anh, bác sĩ Khương của anh lúc nào cũng lạnh lùng như yêu tinh vậy, có rất nhiều chuyện cô không nói rõ, cũng không chỉ rõ ra. Bàn tay mảnh khảnh của cô như thả xuống một con cổ trùng, những gì còn lại đều là ham muốn bị xáo trộn lên trong đầu của anh, miên man bất định.
Anh nhớ lại khi anh và cô nước sữa hòa hợp từ trước đến giờ đều không cần dùng đến gel bôi trơn mà. Trước lần đầu tiên hòa quyện với cô, anh không hề nghĩ rằng một người lạnh nhạt như cô lại chảy nhiều nước như thế, rêи ɾỉ, khóc lóc, kêu giường như thế. Mặc dù lần đầu tiên của cô và anh cũng không ở trên giường. Trong phòng thẩm vấn ở biệt thự tư nhân của anh ở Tân Hải hiển nhiên chính là nơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó.
“Nhịp tim gấp gáp như vậy là vội đi đầu thai sao?”
Cô đột nhiên cười nhạt mà mắng anh một câu. Anh sửng sốt, ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, tay anh bị trói với thanh chắn bên giường. Đó là còng tay tình thú màu hồng. Hơi chật một chút.
“Anh đợi ở đây.”
Bác sĩ xinh đẹp thu lại ý cười, ánh mắt đầy ghét bỏ mà nhìn anh.
“Tôi sẽ đi báo cáo anh.”