Lúc hắn tỉnh lại, căn phòng đã không còn ai, còn cả người phụ nữ chết tiệt kia cũng không thấy đâu?
Hắn ngồi dậy xoa mi tâm thì để ý đến trên bàn có một mảnh giấy, hình như là lời nhắn.
Hắn cầm tờ giấy lên, “Ha, xem thử cô viết cái gì nào?”
Nhưng chỉ vài giây sau sắc mặt của hắn biến kém hoàn toàn.
“Hi anh trai bao, hôm qua anh quá ‘yếu’ đấy! Nên tập luyện cho mạnh mẽ hơn đi, vẫn chẳng cho tôi được tí kɧoáı ©ảʍ nào cả…Suy đi nghĩ lại chọn anh vẫn là một điều sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi! Nhưng đừng sợ tôi sẽ không nói với sếp anh đâu, coi như cảm ơn mấy nghìn con “nòng nọc” kia. Hẹn sau này không gặp lại.”
Hắn đọc xong mà vò nát tờ giấy, mặt mũi còn tối hơn cả buổi tối.
Cô đây là đang liên tục khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn rồi đấy.
Cô dám lấy con của hắn mà bỏ trốn sao? “Nòng nọc” của hắn là hàng cấm, không được vận chuyển trái phép. Vậy mà cô dám lấy của Ninh Nhất Phàm hắn rồi bỏ đi cơ chứ?
Lúc này ở tại nơi đâu đó cô liên tục ngồi hắt xì hơi, nhưng dù sao cô cũng biết ai đang chửi mình.
Hắn mặc quần áo chỉnh tề, đi xuống! Bên dưới còn một đám người cung kính cúi đầu, hô to dõng dạc.
“Chúc mừng sếp thoát kiếp trai tân!”
Hắn nhìn một màn này là biết ai bày ra, gào lên.
“Đông Chí Quân!!! Cậu lăn ra đây cho tôi.”
Trong đám người cung kính, một người đàn ông điển trai bước ra! Vuốt tóc, rồi nháy mắt khiến mấy cô gái xung quanh điêu đứng.
Đông Chí Quân tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Nhất Phàm, “Ninh tổng nhân vật chính của chúng ta đây rồi! Hôm qua tận hưởng chứ người anh em.”
“Cậu bày ra cái trò này hả?”
“Dù sao cũng thoát kiếp trai tân thì phải ăn mừng chứ? Mà hôm qua tôi thấy cậu còn lấy tiền của cô gái kia…”
Hắn thuận tiện lấy chiếc bánh mì của xe đẩy vừa đi qua nhét vào mồm cậu ta.
“Không phải việc của cậu? Tiện điều tra cho tôi cô gái kia là ai?”
Hắn lấy bánh mì vừa bị nhét vào miệng kia, “Đừng nói hôm qua cậu bị coi là trai bao đấy nha!” Cậu ta còn tỏ vẻ hích vào vai Ninh Nhất Phàm mấy cái.
“Tôi thấy cậu dạo này phải làm việc vất vả, nên cho cậu nghỉ phép 3 tháng để đi du lịch?”
Đông Chí Quân tưởng mình nghe nhầm, một tên keo kiệt, bóc lột sức lao động như Ninh Nhất Phàm cuối cùng cũng cho cậu ta được nghỉ phép rồi!
“Tôi thích sang Châu Âu du lịch!”
“Ok, tôi đã book vé máy bay cho cậu sang Châu Phi! Nghe nói nắng bên đấy rất tốt cho da.”
Hắn quay người rời đi, để cho một mình Đông Chí Quân ngồi suy sụp trên nền đất khóc không ra nước mắt.
"À, trước khi cậu đi! Điều tra cho tôi về cô gái kia!’’
Đông Chí Quân còn tưởng hắn suy nghĩ lại, ai ngờ còn bóc lột thêm sức lao động của mình.
Ninh Nhất Phàm trở về xe của mình, mà đến công ty của hắn.
Tại văn phòng làm việc, hắn nhận được thông tin của cô gái buổi tối qua đêm với hắn, còn bỏ đi với đám “nòng nọc” con kia.
Thông tin mà hắn nhận được chỉ là một cái tên và tuổi của cô ngoài ra không còn một điều gì khác.
Hắn hung hăng cầm chiếc điện thoại quăng xuống đất, chửi thề một câu.
“Chết tiệt!”
Hắn giận nhìn về phía Đông Chí Quân, “Cậu đi Châu Phi nửa năm cho tôi! Ở luôn đấy cũng được, tôi không cấm.”
Bây giờ Đông Chí Quân thật bất lực nhỏ bé trước cơn tức giân của Ninh Nhất Phàm, im lặng trở về sắp xếp quần áo mà đi Châu Phi “nghỉ dưỡng, tận hưởng ánh nắng mặt trời”.