Bữa Tiệc Sắc Dục

Chương 45: Phần 2: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ nguyên thủy

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hai người gắn chặt vào nhau đến nỗi đối phương có thể cảm nhận được hình dáng, độ ấm và cả sự rung chấn từ trứng rung lăn đến gần miệng huyệt.

Kɧoáı ©ảʍ lạ thường lan từ chỗ bộ phận tiếp xúc da thịt, lực hút của miệng huyệt và sự rung chấn cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cổ Văn Kỳ nổi cả gân xanh.

Sở Điềm bắt đầu chuyển động thắt lưng, chính giữa hai chân làm bộ phận thô to thấm ướt mật dịch từ gốc tới ngọn, mang sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đến từng cm của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông, thuận tiện mượn dươиɠ ѵậŧ cương cứng nghiền nát âʍ ѵậŧ mẫn cảm, kéo dài dư vị cực khoái của mình.

Văn Kỳ hơi ngửa đầu, ánh mắt đã bị cơ thể uyển chuyển bên dưới chiếm giữ, người phụ nữ lắc lắc eo, bờ mông tuyết trắng và sợi dây mảnh màu hồng còn chưa vào hết khe thịt đánh thẳng vào tầm nhìn của anh, khiến cảm xúc anh lúc này như muốn sục sôi.

Tiểu huyệt ong ong mυ'ŧ chặt, ma sát với gậy thịt càng lúc càng nhanh, thịt non thậm chí nhiều lần thụt ra thụt vô khỏi vật dữ ngoại trừ qυყ đầυ vẫn được bao lấy, khiến côn ŧᏂịŧ cảm nhận được tần số rung trong âʍ đa͙σ.

“A…”

Cây gậy khổng lồ lập tức nảy lên, trào ra một chút dịch trắng, cả người Văn Kỳ cứng ngắc, giọng nói run rẩy phát ra khỏi cổ họng.

Một tay cô cầm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh, ấn vào nơi ẩm ướt nóng bỏng, từng lớp thịt mềm dinh dính bao lấy anh, từng anh từng chút một, đưa anh đến vực sâu tìиɧ ɖu͙©.

Ý thức được cô muốn làm cái gì, Văn Kỳ giật giật môi: “Không…” Nhưng chỉ có một tiếng như vậy, không lo lắng gì cả, lại giống như muốn mà còn ngại.

Bên tai anh quanh quẩn giọng nữ dịu dàng, giọng nói ấy có chút mê hoặc, dụ dỗ anh rằng sẽ giúp anh bắn ra.

Qυყ đầυ chạm đến trứng rung đang rung lắc bên trong, Văn Kỳ nhắm mắt lại, tia chống cự tượng trưng cuối cùng cũng biến mất, hòa tan vào bầu không khí sung sướиɠ này.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên trong phòng, chất lỏng nóng bỏng của hai người liên tiếp phun ra, bởi vì trong huyệt có vật ngăn lại nên dịch trắng không thể thuận lợi rót vào địa phương nó nên đi, một số bắn lên đùi, lên giường, nhưng phần lớn là chảy theo tay cầm chảy xuống, làm thấm ướt khăn tắm.

Đầu óc Văn Kỳ trống rỗng, hai mắt mơ hồ, có người lấy mất vật trong tay anh rồi bấm nút, sự tra tấn anh nãy giờ cuối cùng cũng dừng lại.

Sở Điềm xoay người, giống như không xương dán lên người anh, cô liếʍ giọt mồ hôi trên nốt ruồi ở khóe mắt anh: “Cảm giác thế nào, có phải thoải mái lắm không?”

Cặp lông mi dài run run, Văn Kỳ né tránh ánh mắt của cô, trốn tránh không trả lời: “.... Đừng… như vậy nữa…”

Sở Điềm không cho anh cơ hội trốn tránh, bàn tay đặt sau gáy anh, giữ thẳng đầu anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoắn tóc anh: “Không thích sao?”

Người đàn ông im lặng, nhưng lỗ tai vẫn ửng đỏ.

Cô lập tức hiểu ra, cười vui vẻ hôn lên môi anh: “Rõ ràng Tiểu Kỳ cũng rất thích mà.”

“Không cần mượn công cụ gì khác, chỉ cần hai người ở chung một chỗ cũng có thể đạt được khoái lạc nguyên thủy, có phải rất tuyệt không?”

Văn Kỳ nhìn điều khiển trứng rung trong tay cô, ánh mắt tựa hồ có chút u oán.

“Đây là ngoài ý muốn.” Sở Điềm tìm một lý do: “Đây là muốn cho anh trải nghiệm một chút, không thích cái này thì chúng ta sẽ không dùng nữa, nhé.”

Cô tiến đến tai anh nhỏ giọng nói câu gì đó, Văn Kỳ nghe xong trợn to mắt, ngây ngốc nhìn cô, một hồi lâu sau bình tĩnh lại, bỗng dưng anh vùi đầu vào gối, kêu thế nào cũng không dám ra.

Ai da, thật là dễ thẹn thùng mà.

Thấy thế, Sở Điềm cười xoa xoa đầu anh, xuống giường thu dọn dâʍ ɖị©ɧ hai người bắn ra.

Đến khi Sở Điềm tắm rửa mặt quần áo xong, cô lấy khăn ướt cẩn thận lau cơ thể chàng trai mình mới chà đạp, sau đó lấy ra một viên kẹo mềm dụ dỗ anh: “Bạn nhỏ Văn Kỳ có muốn ăn kẹo không, lần này là vị nho đó.”

Văn Kỳ không phản ứng lại, cô dùng tay đẩy anh một cái, cơ thể kia lật người lại, lộ ra khuôn mặt người đàn ông ngủ say.

Sở Điềm: Hừm…