Cha Hiền Khó Làm

Chương 16: Áo ngực của con gái quá nhỏ ( 2000 từ)

Tiêu Minh Phong biết con trai Lão Lưu rất xuất sắc, nhưng không ngờ ưu tú đến mức con gái mắt cao hơn đầu của mình cũng vừa ý, trong mắt lấp lánh ánh sao tình yêu.

Đó là khi ông đi làm về chuẩn bị xong bữa tối. Không đợi được cô quay về, ông nhận được điện thoại nói cô đang ăn tối kiểu Pháp với Lưu Mạnh Trân. Một mình ông ăn không ngon, tâm trạng phức tạp ăn xong cơm rồi. Ông đợi trên ghế sofa đến 11 giờ đêm. Con gái mới hơi say trở về, chiếc váy cổ chữ V màu đỏ rượu làm cho cô mảnh mai hơn. Cổ áo cực thấp không thể che được bộ ngực đầy đặn của cô, một nửa bầu ngực của cô hoàn toàn lộ ra ngoài. không phải cô dùng miếng dán ngực bên trong, sợ quầng vυ' sẽ lộ ra ngoài mất.

Ông đỡ cô con gái vơi đôi má hơi ửng đỏ, hương hoa hồng và rượu đỏ quyện vào nhau thành một mùi mê hoặc, ngồi trên sô pha, nhìn ngực con gái lộ ra ngoài, dáng người đẹp nhìn một cái không sót gì, trong lòng ông vừa tự hào vừa tức giận, ông không tự hào không được vì con gái mình giỏi giang như thế, nhưng ông rất khó chịu khi nghĩ đến việc có bao nhiêu người đàn ông nhìn thấy vẻ ngoài hấp dẫn của cô.

“ Thằng nhóc họ Lưu, mang con uống rượu, cứ như vậy yên tâm để con về một mình sao?” Tiêu Minh Phong đột nhiên hối hận vì bấy lâu nay của mình đối với Lưu Mạnh Trân đánh giá quá cao, người này cũng có vẻ rất không đáng tin cậy, ông một bên đi rót trà cho cô con gái quý giá, một bên giọng điệu không tốt oán hận.

Tinh Tinh nghe vậy, hai mắt híp híp, quơ quơ tay ngọc: " Cha trách lầm anh ấy rồi ... Lão đầu ~ Mạnh Chân anh, anh ấy đưa con về ~ uh ~ Anh ấy muốn lên, là con bảo anh ấy ~ uh , trở về trước đi ~ Anh ấy, anh ấy tiễn con đến lầu dưới~ Lão đầu ~ Cha không phải là đặc biệt đặc biệt xem trọng lễ phép xã giao sao? Để cho anh ấy, lần sau chính thức tới thăm cha ~ "

Dù con gái có hơi say nhưng cô vẫn giải thích cặn kẽ sự việc, theo lý Tiêu Minh Phong không có gì phải tức giận, ông nên yên tâm và vui vẻ vì con gái mình đã nghe lời ông, tôn trọng ý kiến

của ông như vậy.

Tuy nhiên, khi nhìn cô bảo vệ Lưu Mạnh Trân, ông luôn cảm thấy hơi khó chịu, ông nghĩ, kết luận đó là một hiện tượng bình thường của chênh lệch tâm lý, mặc dù ông vội vã gả con gái, nhưng nếu con gái ông thực sự kết hôn, tình cảnh như đêm nay ông một người ăn cơm, một người ngồi trên ghế salon xem tivi sẽ là trạng thái sinh hoạt bình thường sau này. Ông không cần nấu cơm cho con gái mình hay giặt giũ cho cô, ông cũng không cần để cửa cho cô. Rồi đây ngôi nhà ngày nào cô cũng đi sớm về muộn không còn là căn nhà 2 phòng ngủ, mà hai cha con luôn nương tựa vào nhau, ở một khía cạnh nào đó, đã vĩnh viễn mất đi. Không phải ông không nghĩ tới loại tương lai này, mà là tưởng tượng vĩnh viễn không mạnh bằng hiện thực, chờ tưởng tượng sắp trở thành hiện thực, ông liền chịu không nổi nữa, tựa hồ cảm thấy có thêm vài sợi tóc bạc trên thái dương.

Ông bỗng không còn kiên nhẫn để dỗ dành đứa con gái năm xưa, ông cảm thấy buồn cô đơn cho tương lai, thậm chí ông còn có chút giận lây con gái mà trước đây ông chưa từng có, tiểu không có lương tâm này, sau khi cô sinh ra chính tay ông một mình nuôi lớn, có thể cho, không thể cho, toàn bộ đều cho cô, mà cô lại dễ dàng thích một người đàn ông khác như vậy, cô không phải vẫn luôn rất kén chọn hay sao?

Nhanh như vậy đã chìm đắm, đã say rượu mà miệng còn đứt quãng nói hắn tốt, hoàn toàn bỏ cha già sang một bên, thực sự là con gái lớn không thể giữ được, nuôi lớn nhiều cô đơn a!

Tiêu Tinh Tinh hưng phấn nói mình hôm nay cùng với Lưu Mạnh Trân chơi những gì, ăn những gì, Lưu Mạnh Trân tốt như thế nào, phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cô như thế nào, dù cô nói đến cao hứng bừng bừng, nhưng vẫn phát hiện đau đầu hôm nay không vui vẻ, ông mang nước tới, đặt nó trên bàn tra, nhưng ông không đút cho cô, khuyên cô!

Sau khi rót nước, ông luôn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngồi cách xa cô hơn, mặt không biểu cảm không cảm xúc nhìn chằm chằm vào chương trình TV.

Tiên Tinh Tinh kỳ quái lại gần, lắc lắc cánh tay: "Lão đầu? Làm sao vậy! Nặng mặt cho ai nhìn!"

Tiêu Minh Phong hoàn toàn không muốn để ý đến cô, nhưng khóe mắt ông thoáng nhìn thấy phong cảnh trước ngực cô, bụng dưới lại căng thẳng!

Con gái bảo bối này của ông! Để ông nói cái gì cho phải!

Cô vốn đã mặc cổ chữ V siêu thấp, bò qua thế này, nằm trên sô pha, ngẩng đầu nhìn ông, cổ áo hoàn toàn hạ xuống, từ khóe mắt ông, có thể nhìn thấy hoàn toàn phong cảnh bên trong váy cô!

Lúc trước ông cho là khá tốt, dưới váy con gái ông không mặc áσ ɭóŧ mà chỉ có hai miếng dán ngực màu da. Kiểu váy dài của cô thật sự không thích hợp để mặc áσ ɭóŧ, nhưng mà chỉ có miếng dán ngực thôi, cô có thể dán nó đúng cách không? Cô dán ngực sao? Ông thấy, nó là dán núʍ ѵú!

Dán ngực nhỏ đến mức có thể nhỏ hơn được nữa, miễn cưỡng che được quầng vυ' của cô ấy! Quầng vυ' của cô không lớn, nếu lớn hơn một chút, e rằng sẽ không che được!

Áo ngực nhỏ tinh xảo, giả màu da. Hai con thỏ ngọc lớn của cô bị treo hoàn toàn do trọng lực, tròn trịa hơn so với khi đứng, nằm, ngồi. Cộng với dán ngực không có tác dụng, hai con thỏ trắng lớn tương đương bị hắn cha già nhìn thấy toàn bộ!

Trong lòng Tiêu Minh Phong càng thêm tức giận, ông giận mình cũng giận cô, chính mình độc thân mấy chục năm, phụ nữ xinh đẹp nào ông chưa thấy qua? Nữ sinh viên thuần khiết, nữ nhân đã có gia đình quyến rũ, loại phụ nữ gì thích ông, mà lao vào lòng ông, ông đã gặp quá nhiều rồi, tâm ông trong như nước, sắp vạn niệm giai không, nếu không phải buổi sáng cương cứng, ông cũng muốn hoài nghi mình có phải tự cung tự thiến hay không!

Cứ như vậy ông có thể so sánh với Đường Tăng, ông không có một chút nào quan tâm đến nữ sắc, vậy mà mấy ngày nay ông như bị mê muội đối với con gái ruột của mình!

Không phải chỉ nhìn vào vυ' sao?

Hồi nhỏ giúp cô tắm rửa có chỗ nào chưa xem qua, chưa sờ qua? Có nhất thiết phải đau côn ŧᏂịŧ, muốn đứng lên không?

Ông cũng giận con gái mình. Ở nhà bình thường thì không sao. Dù sao thì ông cha già của cô đã không có nguyên tắc nào mà chiều chuộng cô, nhưng cô đã thích Lưu Mạnh Trân như thế, không có gì bất ngờ xảy ra, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn. Cô lập gia đình cũng cư xử như thế này à? Cho chồng xem thì cũng coi như xong, chẳng lẽ còn muốn khoe cho cha chồng nhìn? Để bất kỳ người đàn ông nào đến nhà làm khách nhìn sao? Đừng nói đàn ông, phụ nữ cũng không thích hợp!

Tiêu Minh Phong bàng hoàng nhận ra bấy lâu nay ông đã chiều chuộng cô quá mức, lưu lại quá nhiều tai họa ngầm, mất bò mới lo làm chuồng, bù đắp cũng chưa muộn, ông phải nắm chặt thời gian, quyết tâm, giúp cô xoay người.

Vì vậy, ông xoay người lại, khuôn mặt khôi phục vẻ mặt người cha hiền thường ngày, ông dùng hai tay đỡ cô ngồi dậy, kéo cổ áo cô lên, nghiêm túc nói: "Tinh Tinh, ba ba nói chuyện với con. Trước tiên con không nên kích động, con từ từ nghe ba nói với con. "

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của ông, Tiêu Cảnh Đình bật cười: "Cha muốn nói gì, nghiêm túc như vậy. Cha cứ nói đi, con nghe."

"Tinh Tinh, con là một đứa trẻ thông minh, có rất nhiều chuyện không cần ba ba nhiều lời, nói một nên hiểu hiểu rất rõ ràng ..."

“Đừng nói nhảm, nói điểm chính!” Tiêu Tinh Tinh mất kiên nhẫn.

"Tinh Tinh, tại sao ba ba lại cưng chiều con như vậy, bởi vì con là con gái quý giá của ba, hai cha con chúng ta nương tựa vào nhau, không có bí mật gì cả, là cha con gái ruột, là người thân thiết nhất, ba biết con, hiểu con, tôn trọng con, nhưng người khác thì không. Con thích Lưu Mạnh Trân như vậy, khả năng cao là con sẽ gả cho cậu ta. Dù không phải là cậu ta thì sớm muộn gì con cũng kết hôn. Khi kết hôn thì không như sống ở nhà, không như sống với ba. Nhà chồng con không có bất cứ quan hệ máu mủ nào với con, cũng không có nền tảng tình cảm sâu đậm. Cách giải thích của họ về những gì con nói và làm khác với ba. Con ở chỗ công ty và ở nhà khác nhau đúng không? Sau khi kết hôn, ba hy vọng con giống như ở công ty, ừm, chú ý một chút, dù sao nhà chồng con cũng không phải chỉ có một mình hai vợ chồng tới lui đâu con. Ở công ty con sẽ để ý đến đồng nghiệp, lãnh đạo trong công ty, gia đình chồng cũng tương tự, ba hiểu con, biết con không có ý xấu, Tinh Tinh nhà ta chỉ bình dị, hồn nhiên và cởi mở, nhưng người khác sẽ không hiểu con giống như ba, biết không? Tinh Tinh? "

Tiêu Tinh Tinh bĩu môi, dùng ngón tay mảnh khảnh nhấc góc cổ áo lên, cười trào phúng: "Cha nói nhiều như vậy, là muốn nói hành vi của con bất nha, muốn con sửa lại, đúng không?"