Phong Tĩnh mỉm cười gật đầu, ra điều rất hài lòng. Quả nhiên, hắn trở về Đại Lục vào thời điểm này là rất đúng đắn! Sau đó lại nghe Lâm Hi lặp lại câu hỏi:
- Ngài vẫn chưa cho tôi biết, lý do vì sao lại chọn Lâm Thị?
- Trụ sở JIXI ở Singapore, tôi muốn mở thêm công ty con ở Đại Lục này, dù sao cũng là quê hương gốc rễ. Công ty Lâm Thị tuy vài năm gần đây thua lỗ nhưng nhìn chung vẫn còn tiềm năng để khai thác, nên tôi quyết định dùng một số tiền lớn rót vốn vào.
- Không phải! Anh hận ba tôi, Lâm Văn Lôi, tới vậy thì làm gì có chuyện sẽ giúp đỡ vực dậy công ty Lâm Thị? Anh muốn gì ở tôi?
- Sao tôi có thể làm gì với em được, Lâm Hi, em nghĩ quá rồi đấy.
- “Những gì Lâm Văn Lôi nợ tôi, tôi sẽ bắt em trả gấp đôi”, tôi nhớ không sai chứ?
Phong Tĩnh ngừng cười giả tạo, đứng dậy và tiến lại gần chỗ Lâm Hi ngồi.
- Em còn nhớ đêm mưa đó, nhớ về Phong Tĩnh này, nhớ từng lời tôi nói? - Hắn ngồi trên bàn, đối diện Lâm Hi, kề mặt xuống gần mặt cậu - Vậy em nên hiểu, đời cha ăn mặn đời con khát nước, có phải tới lúc em trả “món nợ” của Lâm Văn Lôi, cho tôi?
Ngữ khí từ người đàn ông quyền lực này vô cùng nguy hiểm, Lâm Hi trấn an bản thân, hỏi cộc lốc: “Trả thế nào?”, tiếp theo cậu giật nảy khi Phong Tĩnh vuốt nhè nhẹ vành tai mình, ngón trỏ di chuyển xuống chiếc cổ thanh mảnh, ve vuốt nơi cổ áo sơ mi cậu. Hắn nhích người, áp môi vào tai cậu, phả hơi thở ấm nóng, phán rõ hai từ:
- Là em!
Lâm Hi đẩy ghế ngồi ra xa hơn, khoảng cách giữa hai người nới rộng, nét mặt Phong Tĩnh đang hưởng thụ trở nên cụt hứng. Cậu khó hiểu:
- Phong chủ tịch thật biết đùa, một chàng trai bình thường như tôi thì làm được gì?
- Giá trị con người em, nhiều hơn những gì em nghĩ đấy. Kết hôn đi, Lâm Hi! Em hãy trở thành vợ của Phong Tĩnh tôi!
Câu ngỏ lời từ Phong Tĩnh lúc này giống hệt câu nói lạnh giá của đêm mưa đó, lần nữa làm Lâm Hi sững sờ, bên ngoài trời sáng đẹp mà sao nghe như có tiếng sấm rền rĩ y như trong quá khứ? Tức thì cậu bật dậy, tức giận:
- Thế ra số vốn đổ vào Lâm Thị là để anh “mua” tôi? Tuyệt đối không! Tôi không “bán” mình cho ai cả, nhất là anh! Hôn nhân của mình, tự tôi quyết định! Xin lỗi, xem ra Phong chủ tịch không có tâm ý với công ty chúng tôi, mời ngài về cho!
- Nếu không có Phong Tĩnh này, Lâm Thị của em nhất định sụp đổ!
- Sụp hay không, đó là chuyện của Lâm gia tôi, không liên quan tới anh! Mời về!
- Tin tôi đi, rồi em sẽ phải tới tìm tôi. Tối nay tôi đợi em!
- Đừng đợi! Tôi sẽ không tới! Thư ký Trần, tiễn Phong chủ tịch!
- Tôi cá cả tập đoàn JIXI và nửa đời còn lại của mình, em sẽ tới, Lâm Hi!
Phong Tĩnh dám cá cược như vậy, và quả nhiên là hắn đúng, bởi lẽ bắt đầu từ giây phút hắn bước chân vào đây, lúc Lâm Hi gặp lại hắn, thì cậu đã thua rồi!
***
Sở hữu một trong số hiếm những siêu căn hộ bậc nhất với giá tỷ USD ở thành phố đắt đỏ Bắc Kinh, phải nói khối tài sản kếch xù của Phong Tĩnh thật kinh khủng! Hắn tạo dựng lên tập đoàn JIXI hùng mạnh, và JIXI cũng đem lại cho hắn một đế chế trên thương trường. Siêu căn hộ King House rộng hơn nghìn mét vuông, phòng khách xa hoa, phòng bếp tráng lệ thậm chí rộng gấp đôi diện tích một căn hộ hạng trung, ngay cả phòng tắm cũng xa xỉ, có cả bể bơi trong nhà, bên cạnh là phòng massage riêng…
Khi đặt chân đến đây, Lâm Hi cảm giác choáng ngợp. Mặc dù sinh ra cũng là một cậu ấm danh giá, thế nhưng đứng giữa siêu căn hộ như này, cậu thấy thế giới của mình và Phong Tĩnh cách nhau cũng quá xa rồi. Mà, tâm trạng cậu bây giờ không hứng thú để cảm thán trước khung cảnh tráng lệ ấy. Siêu căn hộ luôn có sẵn thang máy đi thẳng vào trong nhà, cậu và thư ký Viên - nữ thư ký xinh đẹp sáng nay, cùng đứng chờ.
Mọi thứ đều dồn Lâm Hi đến bước đường cùng. Công ty Lâm Thị không thể chờ đợi thêm nữa, sức khỏe Lâm Văn Lôi sa sút hơn, quan trọng hơn hết, cả nghìn nhân viên đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp nếu công ty sụp đổ! Lâm Thị, là tâm huyết cả đời của ba! Cậu gánh vác quá nhiều thứ trên vai, làm sao từ bỏ được?
Phong Tĩnh vừa dùng xong bữa tối, mặc chiếc áo choàng ngủ, tay cầm ly rượu sóng sánh, mắt nhìn Lâm Hi đứng giữa phòng ăn xa xỉ. Kỳ lạ, mọi vật nơi đây đều đắt đỏ sang trọng vậy mà vẫn không che lấp đi khí chất xinh đẹp của cậu chủ đó. Vì cậu không thuộc về hắn! Cái gì chưa thuộc về ta, thì ta luôn thấy nó đẹp đẽ nhất!
- Em chịu đến rồi à?
- Chính anh dùng quyền lực bắt các công ty ở Bắc Kinh không đầu tư vào Lâm Thị?
- Chỉ cần ép buộc được em, tôi có thể dùng quyền lực của mình lên tất cả công ty ở Đại Lục này, thậm chí là nước ngoài, không giúp đỡ Lâm Thị của em!
Người đàn ông ở trước mặt này, thực sự quá đáng sợ! Lâm Hi nhắm mắt, cố đè nén hơi thở của mình đừng quá nhanh, lát sau mở mắt ra và nói thật rõ:
- Được, tôi đấu không lại anh, nên chỉ còn con đường duy nhất: kết hôn! Nhưng có hai điều tôi muốn trong giao dịch này: công ty Lâm Thị vẫn do tôi quản lý, và giả sử một ngày nào đó anh yêu người khác, thì chúng ta sẽ ly hôn!
- Em cũng biết tính toán quá nhỉ?
- Không phải tính toán, mà là chừa đường lui cho chúng ta! Anh cưới tôi, chỉ vì muốn trả thù thôi. Nếu sau này anh yêu người khác, mà còn giữ tôi bên cạnh, thì người đau khổ là anh! Vì vậy, ly hôn cũng xem như giải thoát cho hai ta. Và trong suốt quãng thời gian làm vợ chồng, anh thích trả thù tôi thế nào thì tùy, tôi không phản kháng...
- Vậy nếu từ nay tới chết, tôi không yêu ai?
- Thế thì số phận của Lâm Hi này đã định đoạt, cả đời không thể thoát khỏi anh!
Nghe Lâm Hi nói vậy, Phong Tĩnh cười nhẹ. Thế thì hắn cũng không lỗ đâu, bởi chắc chắn rằng, nửa đời sau của cậu sẽ chỉ thuộc về hắn! Phong Tĩnh gọi thư ký Viên vào, bảo trước mắt hãy chuyển một tỉ USD vào công ty Lâm Thị! Lâm Hi nghe xong, tự giễu chính mình, à thì ra bản thân cậu cũng có “cái giá” như vậy!
Phong Tĩnh tiến lại gần Lâm Hi, đặt tay lên khuôn mặt buồn bã bi ai đó, thì thầm:
- Tôi sẽ đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này, cho em! Nhưng Lâm Hi, em cũng nên chuẩn bị đón nhận sự “trả thù” của tôi.
Nhìn vẻ thỏa mãn của Phong Tĩnh, nước mắt như chảy ngược vào lòng Lâm Hi.
Qua đêm nay, một cuộc “giao dịch” bắt đầu! Một hôn nhân của sự thù hận!
***
Phong Tĩnh, thực sự là muốn trả thù! Đúng như lời hắn nói, dặn dò Lâm Hi chuẩn bị sẵn tâm lý, và điều đầu tiên hắn làm chính là giày vò cậu trong đêm tân hôn…
Nửa tháng sau ngày gặp mặt hôm ấy, một hôn lễ giàu sang bậc nhất được tổ chức ở Bắc Kinh. Khách mời là những người tai to mặt lớn trên thương trường lẫn chính trường, tất nhiên phần lớn đều là bạn bè quen biết của Phong Tĩnh. Sau lễ kết hôn, hắn đưa Lâm Hi lên phi cơ riêng, bay thẳng tới Dubai, hưởng tuần trăng mật!
Phong Tĩnh, trên thương trường được gọi bằng “quái vật”, thậm chí trên giường, hắn cũng là một con “quái vật” sung mãn. Lâm Hi không nhớ, cũng không thể nhớ mấy vị thượng lưu đến dự hôn lễ đã nói gì với cậu, hay lễ đường hôm đó được trang hoàng xa hoa lộng lẫy tới đâu, vì hiện tại lúc này, đầu óc cậu chẳng khác con thuyền trôi lênh đênh, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác làm chao đảo, quay cuồng mụ mị.