Đó là một đêm mưa tầm tã.
Bóng dáng chàng trai hai mươi tuổi Phong Tĩnh chạy vội vã vào trong sân nhà. Tốp vệ sĩ đứng che dù cho một vị giám đốc ngoài ngoài bốn mươi, bộ áo vest sang trọng, đang nhìn xuống người đàn ông nằm bất động. Hắn nhìn rõ rồi, là Phong Y, ba hắn! Phong Tĩnh lao tới, lay gọi ba, nhưng ông không mở mắt. Viên đạn ghim sâu vào thái dương, máu tuôn trào, sinh mạng ấy đã kết thúc trước khi kịp nhìn mặt con trai lần cuối!
- Tại sao...? - Phong Tĩnh gào lên trong mưa - Lũ độc ác các người gϊếŧ ông ấy rồi!
- Khi ta vừa tới đây, ông ta đã chết... Phong Y lén lút ăn cắp quỹ của công ty, số tiền lên đến 200 triệu CNY! Bị phát hiện, ông ta sợ tù tội nên dùng súng tự sát.
Phong Tĩnh ngước nhìn Lâm Văn Lôi, vị giám đốc đứng trước cái chết của ba hắn với dáng vẻ thản nhiên. Ba hắn Phong Y chỉ là một nhân viên quèn của công ty Lâm Thị, ông chăm chỉ làm việc, và không bao giờ chống đối bất kỳ ai. Nhưng cách đây nửa tháng, hắn nghe ba nói có kẻ làm chuyện mờ ám, rất có thể ông sẽ bị làm “vật thế thân”. Rồi đùng một cái, ông thành cái xác không hồn! Lâm Văn Lôi nói ông “sợ tội” tự sát, hắn chẳng đời nào tin! Nhất định lão họ Lâm ấy đã dồn ép, bức chết ba hắn!
- Chiếc cặp 200 triệu CNY được tìm thấy trong nhà, Phong Y cũng chết rồi, ta không truy cứu nữa. Cậu lo an táng ông ấy tử tế, nhất định sau này phải sống ngay thẳng!
Nghe Lâm Văn Lôi nói mấy lời giả nhân giả nghĩa, Phong Tĩnh cúi đầu im lặng.
Bên ngoài cổng nhà lại vang lên tiếng xe hơi đỗ. Ai đó vừa bước xuống xe, đi vào trong đây rồi ngừng bước, chất giọng nhẹ nhàng tới nỗi như bị tiếng mưa lấn át:
- Ba, mẹ trở bệnh nữa rồi, ba về nhà với mẹ nhanh đi ạ...
Dù không nhìn nhưng Phong Tĩnh biết là ai! Lâm Hi, cậu chủ mười tám tuổi danh giá của nhà họ Lâm, hắn biết cậu khi mỗi buổi trưa từ giảng đường đại học về ghé qua công ty để đưa cơm cho Phong Y. Ban đầu hắn bị cậu thu hút, dần dần trở thành thứ tình cảm âm thầm khó nói. Khóe mắt hắn lúc nào cũng lặng lẽ dõi theo bóng dáng cao gầy xinh đẹp của cậu! Nhưng bây giờ, Phong Tĩnh không nhìn Lâm Hi, đúng hơn là không muốn nhìn, bởi sợ rằng bản thân sẽ muốn phá hủy cậu!
Lâm Văn Lôi ừm một tiếng, xoay lưng giục con trai mau cùng mình về nhà! Đã định cất bước, Lâm Hi nghĩ gì đó liền khẽ đảo mắt nhìn qua Phong Tĩnh ngồi lặng lẽ dưới màn mưa buốt giá, bên cạnh là xác của Phong Y. Chuyện công ty, cậu không rành rẽ, và khi đi vào đây trông cảnh chết chóc này, cậu có chút sợ hãi. Cậu bảo một vệ sĩ đưa dù cho mình, tiếp theo cậu tiến đến chỗ Phong Tĩnh, mở dù ra che cho hắn.
- Dù đau buồn đến đâu, cũng đừng để bản thân gục ngã.
Mái tóc đen ướt rũ che hết gương mặt Phong Tĩnh, không một âm thanh, không một cử động! Hết cách, Lâm Hi đành mắc cán dù trên cành cây vươn ra ngay trên đầu hắn, chí ít cũng che được cơn mưa đang ngày càng lớn. Lúc cậu vừa quay đi, thình lình phía sau Phong Tĩnh nắm tay cậu giữ lại. Cậu nhìn qua hắn, điều duy nhất cậu nhớ như in cho tới những năm tháng về sau, chính là đôi mắt u tối hận thù ấy!
- Những gì Lâm Văn Lôi nợ tôi, tôi sẽ bắt em trả gấp đôi!
Ầm! Đùng! Sấm sét rền rĩ, Lâm Hi giật mình, sống lưng đóng băng tức khắc!
…
Lâm Hi bừng tỉnh, ánh sáng ngoài cửa kính chiếu thẳng vào, làm cậu hơi nheo mắt. Nhìn lại, đây là ban ngày không phải cái đêm mưa kỳ lạ đó, nơi cậu ngồi là phòng họp của công ty Lâm Thị chứ nào đâu là ngôi nhà nhỏ của họ Hạ! Đối diện, thư ký Trần quan sát sắc mặt tái nhợt của Lâm Hi, liền hỏi: “Giám đốc, anh ổn chứ?”
- Ừm... tự dưng nhớ lại vài chuyện cũ nên có chút xao lãng. - Lâm Hi mau chóng lấy lại tâm thái, nhìn vào tờ giấy thông tin trên tay mình - Theo thông báo thì có một nhà đầu tư người Hoa ở nước ngoài muốn rót vốn cho công ty chúng ta?
- Đúng vậy, nghe sơ qua đó là một tập đoàn lớn mạnh, hôm nay chúng ta sẽ gặp họ để bàn bạc. Bên ấy muốn giữ kín thông tin trước khi tới gặp mặt trực tiếp giám đốc.
Lâm Hi đật đầu, xem ra nhà đầu tư khá thần bí! Nhưng dù là nhà đầu tư nào đi nữa, đồng ý rót vốn cũng đáng mừng rồi! Công ty Lâm Thị trước phát triển bao nhiêu thì giờ lại xuống dốc bấy nhiêu. Chuyện cách đây sáu năm, mẹ cậu qua đời, ba cậu Lâm Văn Lôi vì thế ngã bệnh, tình hình khi ấy lao đao, đành để chú cậu Lâm Dận tạm thời tiếp quản. Lâm Hi chỉ mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo vào công ty gia đình tập tành được một năm, ba cậu tuy liệt giường nhưng còn tỉnh táo, liền yêu cầu Lâm Dận trao quyền điều hành lại cho cậu!
Đã ba năm kể từ khi Lâm Hi lên chiếc ghế giám đốc, công ty thua lỗ liên tục, không phải vì cậu kém cỏi, mà vì công ty vốn dĩ hết đường cứu vãn, xem chừng không thể gánh gồng hơn. Rồi may thay, một đối tác lớn nước ngoài gửi đến “tin cứu nguy”, sẽ góp vốn vào Lâm Thị! Hôm nay hai bên chính thức gặp mặt, cậu khá nôn nóng.
Cửa phòng họp bật mở. Nhóm vệ sĩ xuất hiện. Theo sau là nữ thư ký trẻ xinh đẹp. Cuối cùng, người đàn ông đứng đầu tập đoàn bên nhà đầu tư chậm rãi bước vào.
Vừa trông thấy khuôn mặt đó, lập tức ký ức về đêm mưa mười năm trước ồ ạt đổ về như thác lũ, chiếm hết cả đầu óc, Lâm Hi đứng sững, cả người run nhẹ.
Tóc đen. Mắt xám. Mũi cao. Vành môi kéo nhẹ tạo thành nụ cười lạnh lẽo. Gương mặt ngày xưa từng trẻ trung, của chàng sinh viên bình thường, giờ đây trở nên lãnh khốc, từng đường nét góc cạnh, biến hắn thành kẻ lão luyện, thâm trầm.
Mười năm, không dài mà cũng không ngắn.
Việc làm đầu tiên, chính là nhìn chăm chú vị giám đốc họ Lâm, hắn khẽ mỉm cười:
- Chào em, Lâm Hi...
Từng lời nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí hàm chứa trong đó sự băng giá.
Chỉ là năm tháng vô tình, người ta lại có thể gặp lại người mình từng căm hận tới vậy!
Thấy Lâm Hi cứ ngây ra, sắc mặt xem chừng còn tái hơn khi nãy, thư ký Trần nhắc: “Giám đốc”, bấy giờ mới khiến Lâm Hi sực tỉnh lần thứ hai, từ nãy tới giờ, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ. Nữ thư ký xinh đẹp hắng giọng, nói rõ:
- Chào giám đốc Lâm, giới thiệu đây là chủ tịch và là CEO của tập đoàn JIXI, Phong Tĩnh! Ngài ấy vừa xuống sân bay cách đây nửa tiếng, và muốn đến gặp giám đốc ngay.
Phong Tĩnh giơ tay ra, Lâm Hi theo phép lịch sự, từ tốn bắt lấy bàn tay to lớn đó. Hắn siết tay cậu khá chặt nhưng không quá đau, cậu theo phản xạ nhăn mặt một chút, tiếp theo nhìn hắn, đôi mắt xám lạnh lẽo kia vẻ như đã quan sát cậu từ đầu xuống chân, chẳng rời một giây! Cậu rút tay lại, tránh tia nhìn từ hắn…
Nhận thấy giám đốc hành xử lóng ngóng, thư ký Trần liền mời Phong chủ tịch ngồi, sau đó ngỏ ý với nữ thư ký giới thiệu về JIXI và cô ta nói liền tù tì vanh vách:
- Tập đoàn JIXI chúng tôi thành lập tám năm trước tại Singapore, dù thời gian không quá lâu nhưng JIXI đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, đứng trong top 1 những tập đoàn thịnh vượng Châu Á. Các công ty con đều ở Mỹ, Nga, Úc. Phong chủ tịch đã gây dựng nên JIXI từ hai bàn tay trắng, trên thương trường gọi ngài ấy là “con rồng Châu Á”!
Lâm Hi nhận thấy cô thư ký hẳn ngưỡng mộ Phong chủ tịch lắm, giọng nói trở nên cao vυ't khi khen ngợi hắn! Phong Tĩnh liền đưa tay yêu cầu thư ký ngừng lại, cô ta cúi chào rồi cùng nhóm vệ sĩ đi đến cửa phòng. Lâm Hi liền hiểu, cuộc trao đổi sẽ diễn ra chỉ có hai người, mới ra dấu cho thư ký Trần. Những người không phận sự đã rời đi, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng:
- Đã lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?
Không nghĩ hắn lại hỏi một câu thừa thãi như vậy, Lâm Hi vào thẳng vấn đề:
- Tại sao lại là Lâm Thị?
- Trước tiên, tôi có một điều muốn hỏi: Em kết hôn chưa?
Khó hiểu khi Phong Tĩnh lại đặt một câu hỏi mang tính riêng tư tới vậy, cậu trả lời:
- Tôi còn độc thân.
- Tốt, thế có đang yêu đương với ai không?
- Công việc bận rộn, tôi không có thời gian cho tình cảm cá nhân.