Bà Xã Là Alpha Đỉnh Cấp Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 14-2

"Mấy năm nay càng ngày mày càng không có quy củ! Mày còn nhớ rõ mình là vương tử hay không?"

Tống Du thản nhiên: "Vậy ngài còn nhớ rõ mình là cha con không?"

Quốc vương: "Mày nói gì?"

Tống Du: "Tống Kha làm trò ngang ngược bên ngoài, ngài coi như không thấy, thế mà lại khắc nghiệt với con như vậy. Bởi vì con chẳng có ba, nên xứng đáng mất cả cha nữa sao..."

"Câm miệng!" Quốc vương cao giọng rống lên tức giận, ánh mắt hung ác: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, ba mày là vương hậu đang ở trong cung, mày có bị thần kinh hay không?"

Tống Du nhìn chăm chú vào gương mặt đang nổi cơn thịnh nộ trước mắt, trong trí nhớ của cậu, hình ảnh người cha với nụ cười dịu dàng ngày càng mờ nhạt.

Đây đâu phải cha cậu, chỉ là một người quyền cao chức trọng thôi.

Cậu cười nhạt, không có gì để nói.

Quốc vương thấy cậu chẳng phản bác, đè nén tức giận, giọng nhỏ nhẹ hơn: "Kha Nhi nói mày muốn kết hôn với Alpha kia sao?"

"Đúng vậy." Tống Du đút tay vào túi: "Con đã chết mê chết mệt rồi, không phải anh ấy thì không xong."

"Đồ mất dạy!" Quốc vương lại đập nát một tách trà: "Mày biết một khi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến vương thất bao nhiêu không?"

"Vậy thì sao?" Giọng Tống Du nhẹ bẫng: "Dù sao con cũng chẳng có khả năng kế vị, đến cả quyền tự do kết hôn con cũng không được phép ư?"

Quốc vương ngẩn ra: "Ai nói với mày..."

"Vậy bây giờ ngài nói cho con biết đi, liệu con có cơ hội hay không? Ngài đã bao giờ cân nhắc chuyện cho con kế thừa vương vị chưa?" Tống Du hỏi vặn lại.

Quốc vương thở hổn hển, nhưng hồi lâu chẳng biết phải trả lời thế nào.

Tống Du vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay trong túi lại siết chặt hơn.

"Chuyện kết hôn để cha nghĩ đã." Quốc vương đột nhiên bình tĩnh: "Con..."

Chẳng chờ ông ta nói tiếp, Tống Du ngắt liên lạc.

Tới khi không nghe thấy gì nữa, Tần Lạc mới ra khỏi phòng, phút chốc chẳng biết nên an ủi thế nào.

"Anh..."

"Cậu nghe thấy rồi đấy, vương tử muốn kết hôn với người đồng tính, vậy mà ông ta nói để ông ta nghĩ lại." Tống Du cười giễu cợt: "Không đúng, hẳn là ông ta mong như thế, nếu được thì tôi sẽ đoạt không nổi vương vị của Tống Kha."

Chuyện vương thất, Tần Lạc không biết phải nói sao, cậu ta định chuyển đề tài thì Tống Du đã bước ra cửa, chẳng bảo đi đâu.

-

Nửa đêm, Dung Thời nhẹ nhàng leo lên cầu thang, mở cửa ra ngoài sân thượng, lại không ngờ ngoài hắn ra cũng có người chẳng ngủ được.

Màn đêm sâu thẳm, Tống Du một mình ngồi trên lan can, miệng ngậm thuốc lá, im lặng ngắm bầu trời sao. Phảng phất như cậu có thể rơi xuống từ độ cao mấy chục mét bất cứ lúc nào.

Hệt một đóa hoa quỳnh, đạt tới cực hạn, phá hủy cảm giác thưởng thức vẻ đẹp.

Dung Thời bước tới, ngồi dựa vào lan can.

"Trường học cấm hút thuốc."

Tống Du chậm rãi quay đầu, rút chiếc kẹo mυ'ŧ từ trong miệng ra: "Chủ tịch chẳng quản nổi mình mà còn muốn quản người khác sao?"

Gió lạnh thổi tan phiền muộn trong l*иg ngực, Dung Thời câu được câu chăng trò chuyện: "Tôi không muốn, họ lại càng muốn tôi làm."

Tống Du: "Nửa đêm anh chẳng ngủ được nên chạy tới đây chọc tức tôi à?"

Dung Thời: "Nửa đêm cậu chẳng ngủ được nên trốn ở chỗ này khóc nhè à?"

Tống Du: "Anh nói tiếng người được không?"

Dung Thời: "Muốn thì cứ khóc đi, tôi có cười nhạo cậu hay không còn tùy tâm trạng."

Tống Du chửi thầm: "Đờ mờ!"

Chung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chẳng ai nói gì.

Dung Thời đang nghĩ ngợi, bất thình lình nghe được tiếng kêu khẽ, hắn quay đầu thì nhìn thấy, nửa thân trên của Tống Du đang nghiêng ra ngoài, sắp mất trọng tâm ngã xuống.

Trời đất quay cuồng một trận, Tống Du bị ôm ngang eo, ngã xuống đất với Dung Thời.

Hai người bốn mắt đối diện, Tống Du bật cười, càng cười càng lớn tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của cậu, Dung Thời đẩy cậu ra rồi ngồi về chỗ cũ.

"Khùng."

Tống Du chậm rãi bước tới, sóng vai ngồi cùng với hắn, cười không dừng được.

"Lục Hữu Khải liên hệ với anh hả?"

Dung Thời: "Tin tức bên cậu nhạy bén đấy."

Tống Du dựa vào lan can, xoay chiếc kẹo mυ'ŧ trong tay.

"Chèn ép không được thì mời chào, kịch bản của mấy lão cáo già, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra."

"Nhưng anh không đồng ý." Tống Du nói tiếp: "Hẳn là anh chẳng muốn gia nhập phe phái nào, nhưng đã ngồi ở vị trí này thì liệu có khả năng đó sao?"

Dung Thời nhắm mắt, không đáp.

Hai người đều có phiền não, chẳng biết ngồi đón gió lạnh bao lâu.

"Này," Tống Du bỗng lên tiếng, "chi bằng... chúng ta kết hôn đi?"

Giọng điệu nhẹ nhàng tùy tiện tựa như quyết định buổi trưa ăn gì vậy.

-

Trở lại ký túc, Dung Thời nằm trên giường hồi lâu, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, đăng nhập trò chơi Star Wars.

Không ngờ bé mèo cũng online.

Tạo phòng huấn luyện xong, Dung Thời kéo cậu vào.

"Muộn thế này sao chưa ngủ?"

"Vì tui cảm nhận được Thỏ Thỏ online nha." Bé mèo ngồi xếp bằng giữa võ đài: "À, đúng là nhà tui có sản nghiệp ở tinh cầu B009, bạn muốn tinh thể màu lam loại nào, chia sẻ tư liệu chi tiết sang cho tui."

Hắn bước qua ngồi đối diện cậu: "Chốc nữa tui sẽ chuyển qua, tuy nhiên khai thác tinh thể loại này hơi khó, không lấy được thì thôi vậy."

Bé mèo cười khúc khích, móng vuốt vỗ vỗ bờ vai hắn: "Tui đã làm việc thì bạn yên tâm đi, anh bạn kia muốn lấy mấy tấn?"

Dung Thời: "..." Tấn cơ á?

"...Không cần nhiều vậy đâu." Dung Thời so độ lớn chừng quả bóng rổ: "Tầm này là đủ rồi, giá cả tùy bạn quyết định."

Bé mèo: "Tui không cần tiền, nếu thật sự muốn thì bạn hãy lấy thân thể báo đáp đi..."

Dung Thời: "..."