Sức chiến đấu lúc phẫn nộ của Thiên Phàm thật đáng kinh ngạc, ông oanh tạc một tràng phản đối trong cuộc họp thường lệ vào ngày hôm sau, quả thực đã bảo vệ được vị trí chủ tịch của Dung Thời.
Cuộc họp kết thúc, Trịnh Hải - thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ hai đi bộ về cùng với ông.
Trịnh Hải: "Thầy đúng là hết lòng hết dạ vì Dung Thời."
Thiên Phàm tay trái cắp giáo án, tay phải cầm cốc giữ nhiệt, vẻ mặt thản nhiên: "Nếu chả phải thằng nhóc ấy thì tôi vẫn làm thế, kẻ nào đó trong quân đội tay càng vươn càng dài, nếu còn tiếp tục thì bọn họ mua đứt nơi này chẳng cần cò kè mặc cả."
"Thầy nói nhỏ thôi!" Trịnh Hải ra hiệu bằng tay, sau khi ngó trái ngó phải không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện này nói riêng được rồi, chỉ cần bảo vệ học trò, còn những thứ khác chúng ta quản nhiều làm gì, hầy."
Trưa hôm đó, Thiên Phàm dẫn Dung Thời đi nhậm chức.
Thấy toàn bộ hành trình Dung Thời chẳng mấy vui vẻ, sau khi hoàn thành mọi thủ tục, Thiên Phàm bèn gọi hắn vào văn phòng, giảng giải về cuộc sống thêm một tiếng đồng hồ.
Dung Thời ngồi đó, vào tai này ra tai kia, cảm thấy bầu không khí quả là thích hợp cho việc đánh một giấc.
Thiết bị đầu cuối đột nhiên vang lên, thấy vẻ mặt Dung Thời không đúng, Thiên Phàm thuận miệng hỏi: "Ai thế?"
"Lục Hữu Khải."
Dung Thời đè nén cảm xúc, chấp nhận cuộc trò chuyện.
Trên màn hình ảo xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc quân phục, cùng lúc âm thanh 01 vang lên.
【Lục Hữu Khải, Alpha, bốn mươi hai tuổi, sĩ quan chỉ huy quân đoàn số 9, quân hàm thiếu tướng, mười lăm năm sau thăng chức thượng tướng, một trong ba tổng tư lệnh.】
Giọng Dung Thời lạnh nhạt: "Ông là ai?"
Lục Hữu Khải: "..."
Thiên Phàm: "..." Thằng nhóc ngông cuồng.
Lục Hữu Khải có gương mặt nghiêm túc, không nổi giận vẫn uy nghiêm, tầm mắt dừng lại hai giây trên người Dung Thời: "Chú là Lục Hữu Khải, bạn chiến đấu của cha cháu, nghe Minh Nhi nói cháu cũng nhập học, cuối tuần này chúng ta cùng ăn một bữa đi."
Ngón tay của Dung Thời trên tay vịn xoa xoa vào nhau.
"Xin lỗi ngài, cuối tuần này tôi có hẹn với Alpha nhà tôi rồi."
Một câu Alpha nhà tôi thốt ra rất tự nhiên lại tùy tiện, khiến Thiên Phàm và Lục Hữu Khải nhíu mày.
Lục Hữu Khải: "Thế thì để cuối tuần sau vậy."
Dung Thời: "Tuần sau tôi lại về nhà thăm em trai rồi, chi bằng chờ lúc nào tôi rảnh tôi sẽ liên lạc với ngài sau."
Thái độ thờ ơ khiến sắc mặt Lục Hữu Khải không tốt lắm, ông ta chẳng nói chẳng rằng cắt ngang cuộc gọi.
"Cậu... cậu...cũng thật là!" Thiên Phàm chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Dù sao ông ta cũng là thiếu tướng, thái độ của cậu chẳng tử tế hơn một chút được hả?"
Dung Thời cầm phích giúp ông đổ đầy nước.
"Thứ ông ta muốn đâu phải là thái độ của em, mà là tỏ thái độ với em, vậy em cần gì phải tử tế."
Cốc giữ nhiệt được đưa tới trước mặt, Thiên Phàm thấy bên trong bỏ thêm nhân sâm và cẩu kỷ, đột nhiên không nói nên lời.
Dung Thời chẳng những thờ ơ, mà còn pha trà nhuận giọng, biểu lộ "Thầy muốn khuyên nhủ bao lâu cũng được, em không nghe đâu".
"Sau này mấy lời mời chào như vậy ngày càng nhiều, đâu tránh được." Thiên Phàm nhận lấy chiếc cốc: "Cậu nên sớm chuẩn bị tâm lý đi, có gì không biết cứ hỏi tôi."
Ký túc xá khu A.
"Cha biết rõ con với nó như nước với lửa, vì sao còn mời chào nó?" Lục Minh đá đổ chiếc ghế dựa bên cạnh, nhìn hình ảnh ảo rống lên: "Nếu bị người ta biết thì nhất định họ sẽ cười nhạo con là kẻ bất tài!"
Lục Hữu Khải vốn tâm trạng không mấy vui vẻ, lại bị đứa con quát tháo, mặt tối sầm.
"Chẳng phải tại mày sao? Vì vị trí chủ tịch này, tao đã lót sẵn đường cho mày ít nhiều! Mày lại làm tao mất hết mặt mũi ở quân bộ, vô dụng không giúp được gì cả, mau cút đi rồi ngẫm lại xem!"
Từ lễ khai giảng, mỗi lần hai cha con liên lạc đều kết thúc bằng cuộc cãi vã.
Trương Nghị ra khỏi phòng ngủ, thấy Lục Minh ngồi trên sô pha ôm đầu, phòng khách lộn xộn bừa bãi.
"Anh Lục, đừng giận chú, chú cũng vì việc lớn thôi."
Lục Minh hung hăng nện một quyền lên tay vịn: "Tất cả là tại Dung Thời! Nếu không có nó thì sao tôi rơi vào tình cảnh này chứ?"
Một khi Dung Thời tiếp nhận lời mời chào của cha, chắc chắn hai người sẽ bị so sánh với nhau, mà quan trọng hơn là hắn ta chẳng hề muốn cung cấp nguồn lực cho Dung Thời!
Tên dân thường đó xứng đáng sao?
Thấy Lục Minh nổi giận, Trương Nghị cắn răng, ngồi xuống sô pha cạnh Lục Minh.
"Anh Lục, chi bằng chúng ta tìm người dạy dỗ nó một chút."
"Dạy dỗ?" Lục Minh ngẩn ra: "Tìm ai? Dạy dỗ thế nào?"
Đáy mắt Trương Nghị lộ vẻ hung ác: "Anh có biết trong trường quân đội này kẻ không phục tân chủ tịch nhất chính là ai không?"
Sắc mặt Lục Minh tối sầm, suýt nữa đấm Trương Nghị một cú.
Trương Nghị ý thức được lời nói của mình mang hàm nghĩa khác, hắn ta tự trả lời: "Chính là mấy tên cặn bã, thành tích học kém, chẳng muốn bị quản thúc, đi cửa sau để vào trường ấy. Có câu "Ba vụ cháy khi quan mới nhậm chức"*, nhất định họ là những kẻ đầu tiên bị chú ý, chúng ta chỉ cần châm ngòi từ giữa thì sẽ có trò hay để xem ngay."
(Ba vụ cháy khi quan mới nhậm chức: thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ rằng một quan chức mới được bổ nhiệm phải làm vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của mình.)
Một phòng khác trong ký túc xá cũng vang lên tiếng tranh cãi, Tần Lạc trốn sau cửa, ôm ngực lắng nghe, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tống Du đứng trong phòng khách, trước mặt cậu là hình ảnh ảo ba chiều của một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ lộng lẫy sang trọng, mái tóc nâu cầu kỳ vuốt ngược ra sau, đường nét gương mặt giống Tống Du bốn năm phần, đuôi lông mày khóe mắt đã mang chút dấu vết năm tháng. Nếu nhận xét tổng thể thì đây là một Alpha vô cùng tuấn tú.
Chỉ là hiện giờ, sắc mặt ông ta rất kém, tách trà đắt tiền bị đập vỡ nát trên nền.