Bác Sĩ Ngoại Khoa Xuyên Về Dân Quốc Thành Bé Đáng Thương

Chương 13: Richard

" Richard! Ta đang thông báo cho ngươi, chứ không phải thương lượng với ngươi !" Sắc mặt giáo sư Bonn trầm xuống dưới, bởi vì hệ thông bác sĩ có tính đặc thù, ở trong tình huống bình thường, bác sĩ cấp cao hơn luôn có quyền uy tuyệt đối đối với bác sĩ cấp dưới.

Giáo sư Bonn mở miệng, Richard cả người đều héo xuống dưới.

" Đã biết đã biết, Diệp đúng không, về sau ngươi đi theo ta đi" Richard nói cho có lệ

Diệp đại bác sĩ cũng không nói chuyện, đối với Richard lộ ra một một nụ cười, khiến Richard tức giận suýt chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ.

Jonah rất nhanh đã đưa áo blouse trắng cùng ống nghe y tế của Diệp Nhất Bách lại đây, " Diệp, dáng người của ngươi cùng Richard không khác lắm, ta lấy là cùng kích cỡ với hắn, công bài chế tác vẫn yêu cầu thời gian, ngươi nếu rảnh thì đi đến chỗ nhân sự báo cáo, cần phải chụp ảnh".

Diệp Nhất Bách hai tay nhận lấy, " Cảm ơn chị Jonah". Hắn cầm áo blouse trắng đo trên người, lỡ đãng lẩm nhẩm một câu," Giống như hơi nhỏ, tuổi này của ta đúng là đang cao lên, đại khái mặc không được bao lâu".

Richard: !!!

Jonah cười nói:" Yên tâm, chỉ là mặc tạm thời, chờ ngươi nhập chức sẽ giúp ngươi đặt làm riêng, nhiều nhất mất một tuần".

" Cảm ơn chị Jonah". Diệp Nhất Bách cười nói.

Jonah vô cùng vui vẻ rời đi, lưu lại Richard âm dương quái khí, " Ta cho rằng ngươi đối với bác sĩ cấp trên sẽ có tôn trọng cơ bản".

" Những lời này đáng ra là ta nói với ngươi, Richard!" Giáo sư Bonn lạnh lùng nói.

Richard:" ..........Lão sư, ta sai rồi".

" Được rồi, Diệp, Ngươi đến văn phòng của ta thay quần áo, cùng chúng ta đi kiểm tra phòng".

Diệp Nhất Bách gật đầu, xoay người vào văn phòng giáo sư Bonn, cũng là vào một bệnh viện phổ tế mượn áo khoác Blouse trắng của người khác nhưng bất đồng, lần này.......Là chính hắn. (lần trước là cắm ống giảm sức ép cho cấp dưới Bùi Trạch Bật ấy).

Diệp Nhất Bách dùng tay chạm vào mép áo blouse trắng, thời điểm sờ đến cúc áo nhô lên mới nhớ ra hiện tại không phải lúc biểu đạt tình cảm, hắn vỗ vỗ đầu nhanh chóng mặc vào áo blouse trắng, đồng thời đem ống nghe bệnh nhét vào trong túi, bước nhanh đến hướng hướng ngoài cửa.

Giáo sư Bonn đã đúng trên hành làng đợi, ngoại trừ hắn với Richard, còn có thêm vài người bác sĩ tóc vàng mắt xanh, chính là an tĩnh đứng như người gỗ sau người giáo sư Bonn.

" Lão sư". Diệp Nhất Bách bước nhanh đến chào hỏi với giáo sư Bonn, biết điều mà đi đến cuối cùng đội ngũ.

Ngoại trừ Richard, tất cả bác sĩ khác mắt đều rơi trên người Diệp Nhất Bách, đa số đều là tò mò.

" Diệp, sinh viên năm ba Ước đại, cơ sở của hắn yếu kém, các ngươi lúc rảnh cũng dạy hắn chút". Giáo sư Bonn nói.

Một nhóm bác sĩ gật đầu liên tục, tỏ vẻ nghe rõ.

Hiện tại cũng không phải thời điểm để giói thiệu bản thân, nhóm bác sĩ gật đầu cười với Diệp Nhất Bách ý chào, tỏ vẻ hoan ngênh hắn tham gia đại gia đình khoa ngoại.

Thời điểm dân quốc phòng bệnh không nhỏ giống đời sau, ví dụ như bệnh viện Tế Hợp, là trước mặt bệnh viện có tài nguyên chữa bệnh tốt nhất Thượng Hải, cũng chỉ có phòng của khoa ngoại, khoa nội, khoa điện liệu, khoa mắt, khoa chỉnh hình, khoa da liễu, trừ bỏ khoa chỉnh hình là độc lập mgor ra ngoài, còn lại là gộp hết thuộc về đại khoa ngoại.

Thế nhưng cũng giúp Diệp Nhất Bách khỏi phải chạy qua chạy lại, chạy giữa các phòng rất phiền toái.

Bệnh viện Tế hợp không lớn, thêm mấy tầng, mấy tầng làm phòng khám bệnh, phòng thuốc, phòng thiết bị, tầng ba bốn là phòng bệnh, tầng năm ký túc xá bác sĩ nam, tầng sáu là ký túc xá của bác sĩ nữ , tầng bảy còn lại là phòng bệnh hạng nhất.

Người bệnh khoa ngoại tất cả đều tập trung ở tầng bốn, người bệnh cũng là tóc vàng mắt xanh chiếm đa số, chăm sóc và chữa bệnh cũng là người nước ngoài, rất nhiều người trong nước đến đâgy khám bệnh thì giao lưu cũng là một vấn đề, giáo sư Bonn giải phẫu gồm bảy người.

Nam người đều là bệnh nhạ, giáo sư Bonn hỏi ít vấn đề, lại nhìn hộ sỹ ký lục (theo dõi xong ghi lại) vài phút là kết thúc, còn lại hai người bệnh, một người là giải phẫu cắt bỏ dạ dày, tuy rằng dạ dày là giải phẫu tương đối phổ thông, nhưng người bệnh có giai đoạn đầu là tương đối nguy hiểm bệnh biến, không thể không sửa hình thức giải phẫu Billroth I thành dùng hình thức Billroth II tức là phẫu thuật khớp hai đoạn dạ dày ruột rỗng.

Kỹ thuậu khớp đoạn dạ dày ruột rỗng khiến cho sinh lý bị hỗn loạn lớn, tỷ lệ mắc biến chứng tương đối cao, thế nên giáo sư Bonn kiểm tra từng hạng mục triệu chứng của người bệnh.

Đến nỗi một người khác........

" Richard, đến ngươi kiểm tra chính ngươi tự chuẩn bệnh lâm sàng. Diệp, ngươi nhìn học theo". Giáo sư Bonn quay đầu nhìn về phía Richard.

Tay Richard đang viết bút ký dừng lại, hắn nhìn về phía người bệnh trên giường.

Người bệnh là một người già 76 tuổi, ngủ rất sâu, liền nhiều người tiến vào như vậy nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

" Chài ngài......" Richard đang muốn đánh thức người bệnh, lại bị giáo sư Bonn liếc mắt ngăn lại, " Không cần đánh thức người bệnh, ngươi cứ như thế mà xem, có thể nhìn ra cái gì?"

Nháy mắt đôi mắt của Richard mở lớn, như thế này hắn có thể nhìn ra được cái gì???

" Ngạch, vâng, người bệnh thần thái an tường, hô hấp vững vàng, mạch đập......" Hắn duỗi tay sờ mạch đập người bệnh, nhưng bới vì căng thẳng, một lúc sau không nói ra được cái gì, " Mạch đập vũng vàng, chắc là không có vấn đề gì".

Giáo sư Bonn nhìn chằm chằm Richard, không che giấu chút nào thất vọng trong mắt, " Tuy ngươi không trải qua huấn luyện chính quy trong nước, nhưng ngươi đến Tế hợp đã được nửa ănm , ngươi chỉ học được có từng đó? Ta thấy một cái sinh viên đi học cũng không biểu hiện kém hơn ngươi".

" Diệp, đến ngươi xem".

Mặt Richard trở nên đỏ bừng, hắn biết biểu hiện của mình đúng là không tốt.

Richard là sinh viên tốt nghiệp học viện y nước Mỹ St.John, nhưng sau khi tốt nghiệp hắn cũng không vào bệnh viện nước Mỹ tiến hành nằm viện y cùng huấn luyện y sư chuyên khoa, mà là sau khi lấy được học vị liền đến Hoa Quốc.

Thời đại này hệ thống huấn luyện bác sĩ của Hoa Quốc còn chưa hoàn thiện, trình độ giải phấu của Richard nửa năm này đúng là có tiến bộ, nhưng phương diện đánh giá chuẩn bệnh này.......Đây không phải là đã có só liệu ký lục của hộ sĩ nhìn một cái là có thể ra kết luận sao? Vì sao bắt buộc hắn phải xem tại đây?

Richard hổ thẹn thì hổ thẹn, nhưng hắn cũng cảm thấy Diệp Nhất Bách là một sinh viên coe sở kém có thể nói ra được cái gì.

Diệp Nhất Bách tiến lên, lấy ra một cái đồng hồ quả quýt , hắn giống thế cũng kiểm tra hô hấp với mạch đập, trên mặt Richard hiện lên vẻ khinh thường, xem ngươi có thể biểu hiện ra cái gì.

Diệp Nhất Bách vẫn không nhúc nhích đứng trước người bệnh 6 phút.

" Không biết thì nói không biết, nói thẳng là được, không cần lãng phí thời gian của mọi người". Richard nhẹ giọng nói thầm.

" Ngươi câm miệng". Hai người một già một trẻ đồng thời lên tiếng.

Đôi mắt Richard lập tức trừng lên tròn xoe, Hắn nhìn giáo sư Bonn, trên mặt ấm ức, nhìn Diệp Nhất Bách, trong lòng tức giận, trên mặt lúc thì ấm ức lúc thì tức giận, thoạt nhìn bộ phận thần kinh trên mặt hoạt động rất tốt.

" Người bệnh xuất hiện hô hấp triều thức, kết hợp với tuổi của người bệnh, có thể cho là xơ cứng động mạch não cùng hệ thần kinh cung cấp máu không đủ; mạch đập người bệnh hiện ra là mạch đập luân phiên kết hợp ca bệnh người bệnh, cho rằng là bệnh tim cao huyết áp. Người bệnh lớn tuổi, cơ sở nhiều bệnh, lại mới tiến hành giải phẫu trên bụng, cần chú ý sau khi phấu thuật có khả năng phát sinh biến chứng về phổi".

" Tạm thời là từng đó". Nói xong, Diệp Nhất Bách nhíu mày, " Biểu hiện rõ ràng như vậy, vì sao không thấy cho người bệnh thở oxy?"

Gao sư Bonn nghe như thế mày đột nhiên nhăn lại, " Bệnh lịch đâu?"

Thời điểm Diệp Nhất Bách vừa nói, đã có bác sĩ mở xem ghi chép bệnh lịch, xem một cái ký lục xem một cái Diệp Nhất Bách, xem một cái ký lục lại xem một cái Diệp Nhất Bách.

Nếu hắn không chắc chắn bệnh lịch luôn nằm trên tay chưa ai động vào, hắn đã hoài nghĩ Diệp Nhất Bách có phải hay không đã trộm xem qua.

Nghe được giáo sư Bonn nói, bác sĩ cầm bệnh lịch lập tức phản ứng lại, hai tay đưa bệnh lịch cho giáo sư Bonn, còn rất tri kỷ lật đến hai trang ký lục hôm nay và hôm qua.

Giáo sư Bonn đọc nhanh như gió xem xuống dưới, mày càng nhăn chặt, " Đúng giờ hút oxy? Không được, người bệnh lúc đang ngủ mà phát hiện hô hấp khó khăn thì căn bẩn là không kịp ccuws giúp, không phải phòng thiết bị vừa có mấy cái thiết bị phổi, lập tức dùng ngay".

Thiết bị phổi trong lời nói giáo sư Bonn là máy hô hấp năm 1928 do hai người Mỹ phát minh, máy này thể tích rất lớn, yêu cầu người bệnh nằm trong một cái ống sắt hít oxy, cho nên được gọi là thiết bị phổi.

Thể tích thiết bị phổi ước chừng chỉ nhỏ hơn máy móc làm từ hạch cộng hưởng một chút, không có phương tiện di động lại còn quản lý khó khăn, lúc này giữa bác sĩ không đền với nhân công đúng giờ sẽ cung cấp oxy, phần lớn sẽ lựa chọn vế sau.

" Được, bác sĩ Bonn". Bác sĩ vừa mới cầm bệnh lịch liền viết xuống dưới, chỗ lời dặn bác sĩ đúng giờ hít oxy, hắn xoa mồ hôi trên trán bước nhanh ra khỏi phòng bệnh đi đến thiết bị liên hệ phòng thiết bị.

Nháy mắt một chóm bác sĩ nhìn về phía Diệp Nhất Bách trở nên khác biệt, hảo gia hỏa, chân nhân bất lộ tướng nha ( thành ngữ chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng, sự giỏi giang của mình ra bên ngoài).

Loại chuẩn bệnh căn cứ vào cơ sở triệu chúng thật ra cũng không khó, một bác sĩ bất kỳ nhìn vào ký lục của hộ sĩ đều có thể nói ra, nhưng bọn họ xác định Diệp Nhất Bách từ đầu đến cuối đều không nhìn hộ lý ký lục lấu một cái liếc mắt, chính là hắn chuẩn bệnh trong sáu phút phán đoán ra tới.

Đây là sinh viên năm ba cơ sở kém trong miệng giáo sư Bonn? Một nhóm bác sĩ nhìn về phía giáo sư Bon không khỏi tràn ngập kính sợ, may mắn năm đó thời điểm làm học sinh giáo sư Bonn không phải lão sư của bọn họ.

Đến nỗi Richard là cùng học sinh giáo sư Bonn nhất thời thu được rất nhiều ánh mắt đồng tình của các bác sĩ.

Richard:.........

Giáo sư Bonn tất nhiên cũng phát hiện ra Richard cầm giấy bút vẻ mặt trợn mắt há mồm, sắc mặt trầm xuống, " Ngẩn người làm gì! Không nghe thấy Diệp nói sao! Nhớ kỹ!"

Richard: ".............Vâng lão sư".

Sau khi kiểm tra phòng, cảm quan giáo sư Bonn đối với Diệp Nhất Bách tốt lên không ít, não hắn đã tự biên tự diễn thành Diệp Nhất Bách là một người đam mê học y, là thanh niên tốt bên ngoài là hệ ngoại ngữ bên trong có ý chí không ngừng chăm chỉ học y".

" Buổi chiều ta phải về trường học, Richard ngươi có thể đưa Diệp tiếp xúc nhiều với giải phẫu, lý luận của hắn vững chắc, nhưng năng lực giải phẫu tương đối kém, ngươi giúp hắn nhiều một chút". Giáo sư Bonn nói.

Richard nghe vậy, tinh thần héo úa một buổi sáng nháy mắt lại run thẳng lên, " Vâng lão sư, lão sư không thành vấn đề!" Hắn nhìn về phía Diệp Nhất Bách, biểu hiện ra nhiệt tình từ xưa đến nay chưa từng có, " Diệp, ngày mai ta liền đưa ngươi thử làm thủ thuật, ngươi muốn làm cái gì, cắt ruột thừa được không, sẽ biết khâu lại đi, ta cho ngươi khâu lại nha".

Diệp Nhất Bách: " Vậy thật là cảm ơn ngươi, Richard".

Richard:" Không khách khí!" Richard nhẹ nhàng nói, lão sư đúng là nói không sai, cái này Diệp lý luận vucng chắc, nhưng năng lực kỹ thuật khẳng định rất kém, một cái thực tập sinh đến cả phòng mổ cũng chưa vào, ngày mai hắn liền cho Diệp Nhất Bách biết là địa vị trong khoa ngoại quyết định bởi thanh đạo trong tay, mà không phải loại này kiểm tra cơ sở thể trạng.

" Vậy........hiện tại chúng ta làm gì?"

Sau khi kiểm tra phòng, nhóm bác sĩ phải đi phòng khám bệnh thì đi phòng khám bệnh, về văn phòng thì về văn phòng, chớp mắt hành lang chỉ còn lại mấy vị hộ sĩ vừa nói chuyện vừa công tác, một cái cảnh tượng hết sức thanh nhàn.

Diệp Nhất Bách không nhịn được mà nhíu mày.

Đây chính là khoa ngoại lớn, khoa ngoại lớn không phải là hộ sĩ chân không chạm đất, người nhà xếp hàng trước cửa văn phòng của bác sĩ, là một người mặc áo khoác trắng đi ra sẽ có một đống người xô đến hỏi chuyện sao?

Chẳng sợ thời điểm ở Mai Áo ( bệnh viện DNB làm trc khi xuyên), bởi vì hắn phải nghiên cứu khoa học mà thời gian giải phẫu lâm sàng phải điều chỉnh ngắn lại, cũng không đến mức đi làm mà ăn không ngồi rồi.

Richard duối eo một cái, " Hôm nay là một tuần tốt đẹp nha, Bonn lão sư không có lịch khám bệnh, chiều nay ta cũng không có phân ban giải phẫu , nga, các lão sư khác lịch khám ở trong văn phòng, nếu ngươi muốn quan sát thì tự mình đi vào, còn ta, ngày hôm qua ta thức cả đêm, yêu cầu ngủ một giấc".

Nói xong, hắn ngáp đi không nhanh không chậm về phía văn phòng.

Tế hợp không có khám bệnh gấp, nhận người bệnh chính là dựa vào các phòng khám bệnh bác sĩ, Diệp Nhất Bách với Richard đều không có tư cách mở cửa khám, mà người duy nhất có tư cách khám bệnh là giáo sư Bonn lại hay công tác ở học viện, mỗi cái cuối tuần chỉ mở phòng khám 2 buổi sáng, tính theo như vậy, Diệp Nhất Bách trong chốc lát không có cơ hội lên bàn giải phẫu.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn có chút buồn bã, trước cứ đi xem bảng mẫu lịch giải phẫu của ngoại khoa vậy, thật sự vẫn nên xem trước bác sĩ thời đại này phẫu thuật như thế nào, làm quen một chút lưu trình.

Nghĩ như vậy, Diệp Nhất Bách theo Richard đi hướng văn phòng, chỉ là khi hai người vừa đến chỗ ngoặt, còn chưa lên cầu thang liền thấy Jonah đang vội vàng chạy tới.

Chỉ thấy nàng xông thẳng đến chỗ Richard, " Richard thấy ngươi là tốt rồi, có một vị nữ sĩ tên là Jenny bị thương, hiện tại đang ở dưới tầng, nhất quyết muốn gặp ngươi". Jonah chạy có chút nhanh, nói chuyện có chút suyễn.

" Jenny nào? cái người ở quán bar nửa tháng trước hay phục vụ quán cà phê?" Theo phản ứng Richard nói, " Các nàng bị thương tìm ta làm gì? Ta với nàng quan hệ chỉ là bạn bè, thật sự".

Nháy mắt hàng hiên trở nên an tĩnh, ánh mắt Jonah nhìn Richard như nhìn một tên cặn bã.

Ánh mắt Diệp Nhất Bách mơ hồ, đối với chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác, từ trước đến nay hắn không có đánh giá.

Hiển nhiên Richard nhìn ra ánh mắt hai người thay đổi, trên mặt lộ ra thần sắc ảo não, " Thật sự, ta với nàng chỉ có quan hệ là bạn bè, friend".

" Được rồi, Richard, ta mặc kệ quan hệ giữa ngươi cùng các nàng là gì, hiện tại người bị thương đang ở sảnh lớn, làm loạn muốn tìm ngươi, đã ảnh hưởng đến chúng ta công tác bình thường, ngươi cần thiết đi gặp nàng!" Nữ vương Jonah đem hai chữ cần thiết nói nhấn mạnh.

Jonah là y tá trưởng của bệnh viện Tế Hợp, quyền lên tiếng của nàng còn lớn hơn một chút so với các tiểu bác sĩ khác.

" Được rồi, được rồi, ta đi". Richard nói có chút không tình nguyện, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Nhất Bách, " Diệp, ngươi đi cùng với ta".

Diệp Nhất Bách gật đầu, dù sao cũng đang nhàn rỗi.

Hai người đi theo Jonah xuống tầng, còn chưa đi đến sảnh lớn, liền nghe thấy tiếng một người phụ nữ nói lớn.

" Nga, không được, không thể khâu mặt ta! Ta không muốn mang sẹo giống như con rết như vậy! Richard, ta muốn Richard! Hắn nhất định có thể giúp ta!"

Richard đang bước chân xuống lầu thì khựng lại, hắn ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía Jonah cùng Diệp Nhất Bách, " Diệp, ta đột nhiên có chút đau bụng, nếu không ngươi đi xem trước hộ ta?"