Diêu Minh Châu gọi Khương Tri vài cuộc liên tiếp đều không ai bắt máy.
Cô gọi qua cho Tần Giang Nam cũng giống nhau không ai tiếp.
Làm sao hai người họ đều đồng thời không bắt máy?
Diêu Minh Châu gắt gao nhìn chằm chằm chổ cửa nhà vệ sinh, bỗng tiến lên, thô bạo mà chen vào đám người, vọt lên phía trước.
“Xin lỗi, nhường đường một chút, bạn của tôi ở bên trong, nếu các người sốt ruột tôi giúp các người gọi cô ấy.”
“Chờ một chút, phiền mọi người chờ một chút.”
Thanh âm cô lạnh lùng, trên mặt còn ẩn hiện cỗ tức giận.
Mọi người đang chờ ở trước cửa thấy cô mang theo một bộ dạng hung ác, cảm thấy giống như không phải đi gọi bạn thân mà là đang đi bắt gian.
Đám đông sôi nổi vọt sang bên cạnh.
Một bên chờ mong người phụ nữ này có thể gọi được người bên trong ra, một bên lại kỳ vọng sẽ có một màn đánh ghen.
Nhưng ai ngờ, ngay lúc Diêu Minh Châu muốn tiến lên phá cửa, cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Khương Tri mặc một cái đầm sạch sẽ màu trắng, nhu nhược đáng thương đứng trước mặt cô, trên mặt ửng hồng nhẹ, khóe mắt cũng có chút hồng.
Cô thấy nhiều người vây quanh như vậy, dường như bị dọa sợ, lập tức khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi ~ ta ăn trúng đồ hư, bị ói liên tục, không nghe thấy tiếng la của mọi người, thật sự xin lỗi. Thật sự xin lỗi ~ ”
Khương Tri chính là một tiểu mỹ nhân thanh thuần, hiện tại lộ ra bộ dáng nhu nhược, ai cũng ngượng ngùng đi trách cô.
Rốt cuộc hiện tại cô ấy cũng còn khó chịu đi.
Nhìn trên khóe môi cô còn dính một chút chất lỏng màu trắng, nhìn qua rất giống như vừa mới ói.
Mọi người cũng không muốn làm khó cô ấy.
Nhưng Diêu Minh châu vẫn mang theo vẻ mặt hoài nghi, vượt qua cô vọt vào nhà vệ sinh tìm một hồi.
Phòng vệ nhỏ hẹp, ngoài Khương Tri ra đúng là không còn ai khác!
“Minh Châu, cô với Khương Tri xong chưa?”
Một giọng nam quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Diêu Minh Châu vừa xoay đầu, liền thấy Tần Giang Nam đang đứng trên hành lang, không kiên nhẫn nhìn cô: “ Thanh toán xong rồi sao? Tôi vừa đi lấy xe, có thể đi được rồi chứ?”
“…..”
Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện?
Diêu Minh Châu hoài nghi nhìn Tần Giang Nam, nhưng giây tiếp theo đã kéo lấy cánh tay của Khương Tri, trên mặt cô toàn là nụ cười ngọt ngào: “ Ngại quá, Chi Chi thân thể không thoải mái, em liền đi tìm cô ấy trước, anh nhất định là không để bụng đâu phải không.”
Tần Giang Nam lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt của Khương Tri, nhìn đôi mắt đối phương có chút hồng hồng, tóc có chút tán loạn, trên khóe miệng dính những giọt chất lỏng màu trắng chưa khô kia chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, hầu kết hắn lăn lộn vài cái, trên mặt lại vô cùng lạnh nhạt.
“Không ngại, nếu thấy không thoải mái liền nhanh đi về nghỉ ngơi.”
“Vâng vâng, Chi Chi, chúng ta cùng nhau lên xe đi, tớ kêu Giang Nam lái xe đưa cậu trở về.”