“Vậy em ở bên tôi đi!”
Sau khi Cố Hướng Kình nói ra câu này, Hạ Nguyên Đán khẽ giật mình một cái, đáy mắt chợt lóe vẻ luống cuống và bối rối.
“Tôi… tôi…” Hạ Nguyên Đán cúi thấp đầu: “Tôi không xứng với anh!”
Tôi không sạch sẽ, từng sinh con, từng tẩy đánh dấu, còn từng nạo thai, sao tôi có thể xứng với anh?
Hạ Nguyên Đán có thể cảm nhận được tình cảm của Cố Hướng Kình đối với mình, nhưng cậu không cách nào đáp lại.
“Ông đây thích em, vậy là xứng rồi.”
Cố Hướng Kình xích lại gần cậu: “Em nói đi, có muốn ở bên tôi hay không?”
Hạ Nguyên Đán lắc đầu: “Tôi không muốn ở bên anh.”
“Em…” Cố Hướng Kình chán nản: “Tôi có điểm nào không bằng tên khốn kiếp Vân Tử Thu kia? Dựa vào cái gì em không bằng lòng ở bên tôi?”
“Cậu Cố, anh rất tốt! Nhưng tôi thật sự không xứng với anh.”
Hạ Nguyên Đán không dám dây vào mấy vị trong đảng Thái Tử thủ đô có quyền có thế này nữa, người trước đã khiến cậu thương tích đầy mình, nào dám có thêm một lần nữa.
Nếu Cố Hướng Kình cũng chỉ là nhất thời hứng khởi giống như Vân Tử Thu thì sao? Cậu thật sự không còn gì để thua thêm một lần nữa.
Cho dù Cố Hướng Kình thật sự muốn ở bên cậu, nhà họ Cố có thể đồng ý sao?
Nhà họ Cố và nhà họ Vân có gia thế tương đương, chắc chắn Cố Hướng Kình cũng phải kết hôn với một người môn đăng hộ đối, cậu chỉ là một người dân thường, nào có tư cách trèo cao.
Bây giờ Hạ Nguyên Đán vô cùng tỉnh táo, biết mình bao nhiêu cân lượng. Cho nên sẽ không bởi vì lời tỏ tình chân thành mà nhất thời xúc động đồng ý.
Thấy vẻ mặt cậu đầy kiên định, không có xíu xiu dấu hiệu thả lỏng nào. Cố Hướng Kình bực bội nói: “Đã nói là tôi thích em rồi! Sao em có thể trả lời tôi như vậy? Tôi kém cỏi như vậy sao?”
“Không phải! Anh thật sự rất tốt!” Hạ Nguyên Đán rất chân thành nói: “Nhưng chênh lệch giữa chúng ta quá lớn!”
“Điều này có vấn đề gì! Tôi thích em, muốn ở bên em, những cái khác đều không quan trọng.”
“Quan trọng! Chúng ta căn bản không cách nào vượt qua chênh lệch về thân phận và địa vị.”
Hạ Nguyên Đán vô cùng lý trí nói: “Cậu Cố, chắc chắn người trong nhà anh sẽ không nghĩ như anh.”
Cố Hướng Kình giật giật khóe môi, không phản bác lại nữa.
Hạ Nguyên Đán nhìn anh, mỉm cười nói; “Thật ra anh căn bản chưa nghĩ kỹ. Hẳn là cảm thấy tôi đáng thương nên mới muốn bảo vệ tôi. Thoạt nhìn Omega yếu mềm, cần phụ thuộc Alpha để tồn tại. Nhưng trên thực tế, Omega chúng tôi cũng có thể tự lập vươn lên, không dựa vào bất kỳ kẻ nào.”
Không thể phủ nhận, lần tỏ tình này quả thật hơi xúc động. Cố Hướng Kình sắp xếp lại suy nghĩ: “Tôi không phải nhất thời hứng khởi, tôi thật sự rất có cảm tình với em.”
“Rất có cảm tình không có nghĩa là có thể cùng sống bên nhau. Cậu Cố, anh sẽ gặp được Omega tốt hơn tôi, không cần thiết lãng phí trên người đã trải qua nhiều chuyện như tôi.”
Hạ Nguyên Đán thoáng nhìn Hạ Khang An đang chơi đồ chơi trên giường: “Đợi tôi khỏi bệnh rồi, tôi và Khang An sẽ về nhà.”
Trong lòng Cố Hướng Kình rất không nỡ: “Thật sự muốn trở về? Ở lại thủ đô một khoảng thời gian, hoặc là chúng ta có thể đi nơi khác…”
Hạ Nguyên Đán cắt ngang lời anh: “Thôn Hạ Gia mới là nhà của tôi. Tôi và Khang An sống trong thôn rất thanh nhàn.”
Rất lâu sau, Cố Hướng Kình gật đầu nói: “Được! Trở về đi! Tôi đưa em trở về!”
Hạ Nguyên Đán chỉ cười mà không nói gì nữa.
Hai ngày sau, khi Cố Hướng Kình đến bệnh viện, phát hiện trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của Hạ Nguyên Đán và Hạ Khang An.
Anh chạy đến quầy y tá hỏi: “Hạ Nguyên Đán ở phòng VIP đi đâu rồi?”
Y tá nói: “Ngài Hạ đã làm thủ tục xuất viện rồi.”
Cố Hướng Kình: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Y tá nói: “Buổi sáng hôm qua đi rồi.”
Đáy lòng Cố Hướng Kình trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên âm u.
Anh cúi thấp đầu đứng trong hành lang, bất chợt cười một tiếng: “Thôi vậy!”
Cũng chỉ là một Omega, hà cớ gì phải để bụng như vậy?
Cố Hướng Kình ra khỏi bệnh viện, lái xe rời đi.
***
Trong phòng bao của câu lạc bộ, Vân Tử Thu không ngừng uống rượu, Tề Châu ngồi ở bên cạnh lo lắng nhìn anh.
Biểu cảm trên mặt Vân Tử Thu quá mức quen thuộc, trước đó không lâu anh ta cũng từng thấy biểu cảm này trên mặt Dạ Lăng Hàn.
Không bao lâu, Dạ Lăng Hàn bị Kỷ Nhiên làm cho sống không bằng chết, bây giờ sống vô cùng thê thảm.
Đột nhiên nhìn thấy biểu cảm này xuất hiện trên mặt Vân Tử Thu, Tề Châu biết, anh cũng thua rồi!
Tề Châu vỗ bả vai Vân Tử Thu: “Lúc trước tôi đã khuyên cậu đừng chơi rồi, chơi dao có ngày đứt tay. Cậu nhìn Dạ Lăng Hàn đi, bây giờ sống vật vờ vất vưởng. Kỷ Nhiên đã sinh con như ý nguyện của anh ta, nhưng người thì không còn rồi! Cậu có thể tưởng tượng ra không? Người giống như Dạ Lăng Hàn mà mỗi ngày đều như mất hồn mất vía… hazz! Tôi nói với cậu này, động vào cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được động vào tình cảm!”
Vân Tử Thu đặt cốc lên mặt bàn, ánh mắt nặng nề nhìn Tề Châu: “Cậu có ý gì? Tôi khác Dạ Lăng Hàn.”
Tề Châu bật cười thành tiếng: “Trong mắt của tôi, không có gì khác biệt. Đều chật vật không chịu nổi như nhau!”
Vân Tử Thu quay mặt đi không nhìn anh ta nữa, rõ ràng âm thanh tranh luận đã yếu ớt hơn hẳn: “Giày tôi chơi nát rồi, cho dù không cần nữa, cũng không muốn người khác được lợi!”
“Xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi, nào tự tin giống như ngày đó nói chuyện với tôi.” Tề Châu chỉ vào ngực anh: “Nơi này có cảm nhận gì, bản thân cậu rõ ràng nhất.”
Vân Tử Thu buồn bực không nói, rót rượu uống một hơi cạn sạch.
Tề Châu nhắc nhở: “Chỉ là một Omega, không cần phải để ý như vậy. Nhiều Omega thú vị xinh đẹp hơn Hạ Nguyên Đán nhiều, trong nơi này cũng có rất nhiều. Nếu cậu thích, bây giờ tôi có thể tìm đến cho cậu.”
Để chứng minh mình không phải nhất định là Hạ Nguyên Đán mới được, Vân Tử Thu đồng ý.