Lấy Thân Trả Nợ

Chương 1: Vợ người ta

Chuyện đầu tiên mà Triệu Ý làm sau khi tan làm chính là lấy điện thoại ra, xem người đàn ông kia đã trả lời tin nhắn hay không.

Tinh nhắn gửi một tiếng trước, hỏi tối nay anh muốn ăn gì, sau đó cô có công việc nên bị tổ trưởng gọi đi.

Hiện tại đã tan làm, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem người đàn ông đó đã trả lời hay chưa, người đàn ông này rất nóng tính, cần phải dỗ dành.

Sợ anh tìm mình, nếu không trả lời ngay thì sẽ mất mạng.

Hỏi anh muốn ăn gì một tiếng trước, nửa tiếng trước hắn mới trả lời một cách tùy tiện.

Mỗi lần anh không vui, anh sẽ làm cô trên giường, làm cô nhiều lần đến mức khiến cô không thể đứng dậy đi làm.

Cho nên cô không dám làm người đàn ông đó không vui, ở bên anh lâu như vậy, cô biết khẩu vị của anh, nấu những món anh thích cũng không gặp vấn đề gì.

Cô mua đồ ăn về nhà nấu cơm.

Người đàn ông kia có thể trở về bất cứ lúc nào, buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ về ăn cơm, nếu không trả lời tin nhắn thì sẽ nói không về.

Nấu món anh thích, ba món mặn, một món canh, người đàn ông đó nói cô đức hạnh cho nên mới giữ cô ở đây.

Triệu Ý mất gần một tiếng để nấu xong, Chu Dục đã về.

Ở cái nhà này, cô là người hầu, nhưng lại không phải người hầu.

Nhưng chẳng qua là chỉ phục vụ cho một mình Chu Dục mà thôi.

Sau khi Triệu Ý thay dép cho anh xong, cởϊ áσ vest giúp anh, đặt sang một bên, Chu Dục thấy cô ngoan ngoãn như vậy, trông giống như một người vợ tốt, khiến người khác hài lòng.

Chu Dục véo mặt cô: “Ngoan lắm.”

Triệu Ý cúi mặt xuống: “Ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội.”

Chu Dục thấy cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, anh không muốn ăn cơm mà muốn ăn cô hơn, gần đây anh có nhiều việc phải làm, nửa tháng nay đều làm việc ở khách sạn, bởi vì sáng sớm phải ra ngoài để giải quyết công việc, bận đến tối mịt mới về nhà, về nhà ăn cơm xong lại mệt quá lên giường ngủ, không có thời gian làm cô.

Hiện tại nhìn sắc mặt của cô, không biết là cô đơn hay cảm thấy anh đối xử với cô tốt quá, nên mới dám bày ra vẻ mặt như vậy.

Từ trước đến nay Chu Dục không thích cô tỏ ra lạnh lùng với mình như vậy, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô, anh đều muốn làm cô, làm cô đỏ mặt tía tai, bày ra dáng vẻ dâʍ đãиɠ.

Hiện tại anh không thiết ăn uống gì cả, bàn tay véo mặt cô đi xuống dưới, cô mặc quần jean, chiếc quần này kín mít còn rất khó cởi, anh trực tiếp vuốt ve mông cô, ra lệnh: “Hiện tại không có gì ăn, muốn ăn cơm thì phải ăn món khai vị, em nằm trên bàn đi, tôi ăn em trước.”

Triệu Ý cảm thấy anh bị điên, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, không lo ăn cơm mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nửa tháng qua anh bận rộng công việc, không hề làm cô, cô có thời gian nghỉ ngơi, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng tiếp tục như vậy, kết quả người này vừa trở về đã lôi việc này ra.

Triệu Ý không muốn, cảm thấy quá xấu hổ, làʍ t̠ìиɦ trên giường thì không sao, nhưng ở trên bàn này thì thật sự mất mặt.

Cô nói: “Có thể ăn cơm trước rồi nói chuyện được không? Nấu xong rồi, chờ lát nữa sẽ nguội, mà mỗi lần anh làm đều phải hơn một tiếng.”

Chu Dục nghe cô phản kháng thì càng nổi giận, sắc mặt anh nghiêm nghị, véo eo cô: “Hiện tại dám trái lời tôi? Em kiếm tiền bằng cách nào? Có tiền chuộc thân không? Tôi bảo em làm gì em phải làm theo, tôi bảo em chổng mông lên cao để tôi cắm vào, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Em quên những gì em nói với tôi rồi sao? Nghe lời, nếu không phải vì em nghe lời, không thì tôi cũng sẽ không cần vợ của kẻ khác, hàng secondhand bị người ta chơi qua?”

Nghe được điều này, mặt Triệu Ý lập tức trắng bệch, một cơn ớn lạnh chạy khắp người.

Thật ra cô là vợ của người khác, đến bây giờ vẫn chưa ly hôn với chồng, hai năm trước cô kết hôn với một đối tượng xem mắt, cuộc sống không mấy tốt đẹp, chồng cô bỏ trốn, để lại cho cô một đống nợ.

Chu Dục là chủ nợ lớn nhất của cô, hai năm trước cô không có tiền, nên đã lựa chọn lấy thân trả nợ, đi theo anh.

Mỗi lần không vui, anh sẽ lấy việc cô là vợ của người khác để nói cô, nói cô có chồng, anh chỉ cảm thấy cô dịu dàng nên mới cho cô lấy thân trả nợ, nếu không anh đã đem bán cô đi rồi.

Triệu Ý biết, cô không có tiền, không thể trả được số tiền nợ anh nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy những từ ngữ này, mỗi lần nghe xong cô đều cảm thấy nhục nhã.

Triệu Ý bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ nổi giận của anh, cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên nghe theo lời anh.

Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu không nghe lời, có lẽ mình còn chịu khổ hơn.

Triệu Ý đang đứng, cô cởϊ qυầи jean, thật ra cô cởi rất nhanh, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ.

Đồ lót này cô mua theo sở thích của Chu Dục.

Anh thích cô mặc mấy thứ đồ lẳиɠ ɭơ, nhưng bên ngoài không được như vậy, phải ăn mặc kín đáo, chỉ được dâʍ đãиɠ trong bóng tối, đó là sở thích của anh.

Anh thích những người bề ngoại hiền lành, xinh đẹp, nhưng cởϊ qυầи áo thì phải lẳиɠ ɭơ.

Cho nên qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ đều là dạng ren trong suốt, mỗi lần cởi đều có thể mơ hồ nhìn thấy núʍ ѵú và lôиɠ ʍυ của cô.

Ban đầu cô còn cảm thấy xấu hổ, nhưng rồi cũng thành thói quen.

Dù sao thì cũng chỉ lẳиɠ ɭơ cho một mình anh xem.

Cô cởi, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ ren màu trắng bên trong, nửa trong nửa mờ, có thể nhìn thấy rõ khu rừng đen của cô.

Cô cởϊ áσ, cả một bộ cùng màu, bên trong cũng là màu trắng.

Hai bên núʍ ѵú đỏ tươi nhô lên.

Cô cởi ra, nhìn Chu Dục.

Không biết anh định dùng tư thế gì, nhưng nghe anh nói ở trên bàn cô, cô ngoan ngoãn đi đến cạnh bàn, nằm sấp xuống.

Không cởi đồ lót ra.

Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của cô, Chu Dục vẫn bực bội, anh đi tới đứng trên số pha, sờ qυầи ɭóŧ của cô.

Một ngón tay thọc vào bên trong.

Cô bị ngón tay của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người run lên, phía dưới nhanh chóng chảy nước, thấm ướt qυầи ɭóŧ.

Ngón tay của anh tiếp tục, đẩy chất liệu ren trong suốt ở giữa qυầи ɭóŧ vào trong âʍ ɦộ của cô.

“Ưʍ...”

Triệu Ý rêи ɾỉ, qυầи ɭóŧ bị anh nhét vào bên trong tiểu bức.

Chu Dục tiếp tục dùng ngón tay mân mê cô, qυầи ɭóŧ bị anh nhét vào rồi lại kéo ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Đồ lẳиɠ ɭơ này, bề ngoài thì tỏ ra miễn cưỡng, nhưng vừa chạm vào thì cơ thể run lên, tiểu bức chảy nước, không nhìn ra dáng vẻ miễn cưỡng đâu.

Chu Dục đâm thọc vài lần, qυầи ɭóŧ của cô ướt đẫm.

Anh đưa mũi đến gần qυầи ɭóŧ, ngửi mùi vị của cô.

Ngửi thấy mùi da^ʍ, anh bóp mông cô.

“Mùi nồng quá, bị ông đây chơi sướиɠ như vậy mà em còn dám tỏ thái độ với tôi?”

Triệu Ý đỏ mặt, giọng nói tủi thân, “Không tỏ thái độ...”

Chu Dục không tin cô, đi theo anh lâu như vậy rồi, có lần nào cô cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ.

Chu Dục kéo qυầи ɭóŧ xuống, vỗ nhẹ lên tiểu bức của cô: “Tự mình cho tay vào, thủ da^ʍ cho tôi xem, ướt rồi thì tự mình cưỡi lên.”

Anh thích tư thế nữ ở trên, như vậy thì có thể nhìn thấy khuôn mặt dâʍ đãиɠ của cô.

Tay Triệu Ý bị anh nắm, đưa đến sát nơi ẩm ướt của cô.

Cô nghe lời cắm ngón tay vào trong lỗ nhỏ.

Nó đã ướt, không quan tâm quá nhiều đến bước dạo đầu, trực tiếp cắm vào.