Chạn Vương Làm Vợ

Chương 13

Mạt chược khỏa thân, liếʍ l*и chà vυ', gọi chồng yêu

Lời tác giả: Mọi người coi pỏn tạm quên kiến thức sinh lý và chuyện vệ sinh này nọ đi nha, Đào Đào da^ʍ sướиɠ sướиɠ là được, tuy nhiên nếu ngoài đời có thằng nào bốc phét như ba tên này thì cứ báo công an cho mị

--------------------------------

Du thuyền chạy như bay trên mặt biển tĩnh lặng, ba gã đàn ông sờ mó hôn hít Trần Đào trên boong thuyền, bikini mỏng manh đã bị cởi ra, nằm vắt vẻo trên lan can. Da thịt gợi cảm của Trần Đào phơi bày trong không khí, gió biển thổi làm anh lạnh lẽo, chỉ có thể vùi thân mình cao lớn vào lòng trai trẻ, để dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng sưởi ấm l*и non và vυ' mật thì mới bớt lạnh.

Nếu có con thuyền nào đi ngang qua, sẽ nhìn thấy một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị ba người bao vây dâʍ ɭσạи, nước da anh khỏe khoắn, bị tinh nồng tẩm sáng lấp lánh, trơn bóng như mật ong ngọt ngào, cơ bụng rắn chắc, thịt mông đẫy đà no đủ, giống như đào mật nhiều nước rung rinh, hai vυ' bự phía trước khiến người líu lưỡi, bầu vυ' căng tròn như trướng sữa, thịt vυ' phì mềm bị đám đàn ông cưng nựng thưởng thức, nhào nặn thành đủ loại hình dạng, tràn khỏi kẽ tay của bọn họ, núʍ ѵú run rẩy đáng yêu, giống như quả đỏ chín mọng, quyến rũ người ta đến hái, bộ dáng này không những không kì quái, mà còn gợϊ ȶìиᏂ mê người.

Trần Đào thành thật mở rộng thân thể, mặc cho ba người âu yếm, miệng anh liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ Dịch Gia Niên, l*и nhỏ bị tay Vinh Huyên thọc vào rút ra, núʍ ѵú bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ Trương Nghiêu đẩy ngã trái ngã phải, chơi một hồi, anh rêи ɾỉ kêu mệt, không muốn ngồi trên boong thuyền nữa.

Anh được bế vào trong khoang, ngồi trên người Vinh Huyên, môi l*и ướŧ áŧ cọ xát dươиɠ ѵậŧ y, Vinh Huyên ngậm một viên dâu tây trong miệng, đút cho Trần Đào ăn, anh ghé môi cắn lấy dâu tây, vươn răng cắn nuốt, môi hai người càng lúc càng gần, cuối cùng dán lấy nhau, đầu lưỡi quấn quít, triền miên âu yếm.

Vẻ tình tứ thân mật này làm Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu tức nổ mắt, không thể để Vinh Huyên ăn mảnh được, bèn đề nghị chơi mạt chược, tình cảm của bọn họ và Trần Đào bắt đầu từ mạt chược thoát y, bây giờ về nhà, nên chơi lại trò này, có bắt đầu thì có kết thúc.

Du thuyền xa hoa gì cũng có, Vinh Huyên ấn một cái phím, bàn mạt chược tự động nâng lên trước mặt bốn người, Trần Đào được đặt ngồi lên ghế, xa dươиɠ ѵậŧ làm anh luyến tiếc, muốn trèo lên người Vinh Huyên, Dịch Gia Niên mắng vội gì, lát nữa thua bài là có dươиɠ ѵậŧ ăn.

Trần Đào đành ngồi yên trên ghế, giận dỗi nói ai cũng mặc đồ, có mỗi mình cởi truồng, lát thua bài cũng không có gì để cởi, Trương Nghiêu cười nói nếu Đào Đào da^ʍ có lòng, thì đặt vυ' lên bàn đi, che mất vυ' rồi em biết ngắm gì đây.

Anh đỏ mặt nâng vυ' bự đặt lên bàn mạt chược, cho ba tên kia thỏa thích ngắm nhìn vυ' mình, nhỏ giọng nói, nhưng, nhưng mà mọi người muốn chơi mạt chược thoát y còn gì? Không cho tôi mặc đồ, thì tôi lấy gì cởi.

Vinh Huyên vừa xếp bài vừa nói anh đã cởi rồi thì mặc lại làm gì cho mất công, mình đổi kiểu chơi là được.

"Tôi nói trước, tôi không cống tiền đâu..." Trần Đào cắn môi nói rõ, Hoàng Đan Đan không ở đây, anh không có tiền nộp cho mấy tên công tử này.

Dịch Gia Niên xuy một tiếng, ai thèm tiền của anh, ba bọn em nộp tiền, thắng thì tiền là của anh, thua anh trả bằng cái khác, chịu chưa?

Trần Đào không thèm hỏi trả bằng gì mà đồng ý luôn, mấy người này muốn chơi l*и với vυ' của anh chứ gì? Sắp chia tay rồi, cho bọn họ chơi tí cũng được, cũng chả mất gì.

Ván mạt chược bắt đầu, Trần Đào mặc đồ chỉnh tề đã không thắng nổi ba người, nói gì đến lúc cởi truồng, cả người anh bủn rủn, không thể động não suy luận, thua ngay ván đầu tiên.

Dịch Gia Niên nói được thì làm được đút dươиɠ ѵậŧ cho anh, anh đứng lên, nâng một chân ghé vào háng gã ta, tự mình tách môi l*и ngậm lấy xúc xích, Dịch Gia Niên ôm ấp cơ thể ấm áp, thân ©ôи ŧɧịt̠ vui vẻ cọ xát cửa l*и, môi l*и và mép l*и hồng nộn ngả tới ngả lui, thẳng đến khi nước sốt ộc khỏi động thịt, Trần Đào mới thở hổn hển trở về chỗ ngồi.

Trần Đào được âu yếm thoải mái, ánh mắt bắt đầu mê ly, càng đánh càng tệ, đánh một hồi lại thua Dịch Gia Niên, lúc này anh ngồi lên bàn, l*и đối diện với mặt Dịch Gia Niên, hai chân dang rộng, ngón tay tách môi l*и ướŧ áŧ, phun nước cho gã nhìn.

Xấu hổ quá, anh cúi đầu nhỏ giọng nói, l*и nhỏ không tự phun nước được, muốn Dịch Gia Niên giúp đỡ, gã ta cười dâʍ đãиɠ xoa niết hộŧ ɭε vểnh cao của anh, ấn nó lún xuống môi l*и, Trần Đào không chịu nổi vặn vẹo mông trên bàn, ngón chân cuộn lại, sướиɠ run người, cửa l*и mấp máy, ứa nước da^ʍ trong suốt.

"A a... Phun, phun..." Trần Đào ngửa đầu ré lên, cửa l*и đỏ tươi co bóp kịch liệt.

"Đệt, da^ʍ ghê." Dịch Gia Niên liếʍ liếʍ khóe môi dính nước l*и, nhẹ nhàng vỗ yêu môi l*и, ý bảo anh về chỗ, Trần Đào nằm liệt trên bàn thở dốc, không chịu động, gã đành phải bế anh ngồi về ghế, nhưng lúc này Trần Đào đã không ngồi nổi, cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Chơi thêm hai vòng, vẫn là Dịch Gia Niên thắng, mắt thấy gã sắp chơi Trần Đào xụi lơ, Trương Nghiêu tức giận, nói mình không nên bảo anh trai dâʍ đãиɠ khoe vυ', làm tâm trí hắn bị núʍ ѵú câu đi mất, mới thua Dịch Gia Niên hoài, không thèm đánh nữa, đi đến bên người Trần Đào, cắm dươиɠ ѵậŧ vào khe vυ' sâu hun hút, dùng bánh bao thịt mềm mại bao bọc thân ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn, Trần Đào bị dươиɠ ѵậŧ nóng hổi làm bỏng, miệng ưm a trách móc Trương Nghiêu phá luật, hắn đâu có thắng, không được đòi hỏi anh.

Trương Nghiêu mắt điếc tai ngơ nghịch vυ' Trần Đào, qυყ đầυ đỉnh vào môi anh, anh vô thức hé miệng, chăm chú liếʍ láp lỗ tiểu đang ứa tinh, sau đó há mồm nuốt trọn đầu ©ôи ŧɧịt̠, tham lam bú ɭϊếʍ từng thớ thịt, không cho nó rời đi.

Dươиɠ ѵậŧ vùi mình trong thịt vυ' mềm mại, được Trần Đào bú ʍúŧ, hắn sướиɠ tê người, hận không thể yêu anh tại chỗ.

Chỉ có Vinh Huyên tuân theo luật, dù dươиɠ ѵậŧ đã cộm một đống trong quần, vẫn cứ chờ đến lúc thắng bài mới tận hưởng Trần Đào, anh đã bị âu yếm sướиɠ rơn, môi l*и thấp thỏm mấp máy, không biết Vinh Huyên sẽ dùng cách gì để đùa bỡn cơ thể mình.

Vinh Huyên bảo Trần Đào quỳ úp mặt vào háng mình, móc ©ôи ŧɧịt̠ bự dữ tợn ra đập vào mặt Trần Đào, gò má anh bị cán ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng vỗ đỏ, anh tưởng y muốn mình bú ©ôи ŧɧịt̠, nghiêng mặt há mồm định liếʍ nó, lại bị Vinh Huyên nắm cằm hỏi, cái gì đây anh?

Trần Đào nâng đôi mắt đen láy nhìn Vinh Huyên, dáng vẻ ngây thơ, mơ mơ hồ hồ đáp, là ©ôи ŧɧịt̠ bự.

"Sai mất rồi," Vinh Huyên nhéo nhéo núʍ ѵú e lệ, dịu dàng dạy anh, "Là chồng của anh."

"Hả..." Mặt Trần Đào đỏ bừng, cổ họng ngâm nga rên nhẹ, anh không thể gọi người khác là chồng được, quá mất mặt đấng nam nhi, rõ ràng anh mới là người làm chồng, anh đã cho bọn họ chơi đùa vυ' và l*и mình, tại sao mấy người này còn không biết đủ, làm nhục lòng tự trọng của anh, Trần Đào càng nghĩ càng tức, khóe mắt rất nhanh đã ngấn lệ.

Vinh Huyên lau nước mắt của anh đi, Trần Đào lòng ê ẩm, nước mắt rơi càng nhiều, người đàn ông quỳ trên mặt đất ấm ức khóc, trên má còn bị một cây hàng to bự chọc chọc, nhìn qua rất đáng thương, Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên nhìn mà lòng đau nhói, bảo Vinh Huyên tha cho Trần Đào, Vinh Huyên lại không đồng ý, giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định đòi Trần Đào gọi chồng, gọi xong thì tha cho anh.

Trần Đào dường như biết chắc ba người này sẽ không làm gì mình, xoay đầu tiếp tục khóc, miệng im thin thít.

Vinh Huyên dùng dươиɠ ѵậŧ vỗ vỗ mặt anh, nói Đào Đào thua bài muốn trốn nợ đúng không? Đàn ông chân chính không làm vậy nha.

Thế là anh thỏa hiệp, quay mặt khụt khịt nhỏ giọng nói "chồng" rồi mím môi giận dỗi.

Vinh Huyên bèn ngồi xổm xuống, hôn hôn bờ môi anh, nịnh nọt liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú, còn nâng mông phì lên, vùi đầu vào háng anh cọ xát thịt l*и, sau đó ôm eo anh dỗ dành, nói anh thấy đấy gọi chồng rồi anh có làm sao đâu, đừng khóc nữa, bọn em đau lòng lắm.

Trần Đào rầm rì oán giận bọn họ bắt nạt mình, anh mới là người làm chồng, giờ anh kêu bọn họ là chồng, nếu Hoàng Đan Đan biết thì phải giải thích sao?

Ba người không hẹn mà cùng cười lạnh, đã làm vợ yêu của bọn họ rồi, mấy ngày nay họ cần cù bón tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho anh như vậy, có khi mang thai rồi cũng nên, thế mà vợ hư còn muốn làm chồng người khác, nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại đon đả lừa anh, nói lén gọi là được, không để Hoàng Đan Đan nghe thấy, dươиɠ ѵậŧ bọn em và l*и anh thân nhau thế này, gọi chồng cho thân mật có được không?

Trần Đào ngốc nghếch hỏi : "Thế... Tôi là bạn thân của các cậu đúng không?"

"Đương nhiên." Ba người kẻ lôi người kéo hôn anh ngấu nghiến, làm anh ong não, toàn thân thoải mái, cũng đồng ý luôn, dù sao thì gọi chồng anh cũng không mất gì.

Du thuyền cập bến, mấy ngày nay bọn họ luôn quấn quít với nhau, đã quen mùi cơ thể, bây giờ phải chia xa, không thể thoải mái muốn yêu thì yêu như trước nữa, nhớ nhau muốn chết, ba người đặt Trần Đào trên nền, ba cây dươиɠ ѵậŧ đồng lòng đặt trước cửa l*и, xả đợt tinh cuối cùng của ngày hôm nay, nhìn cửa l*и mấp máy nuốt trọn đống dịch nhầy vào trong.

Trần Đào quỳ rạp trên đất, mông nhếch cao, để ngón tay bọn họ thuận tiện đâm chọc l*и mình, quấy đều tinh nùng với nước l*и, há miệng bú ©ôи ŧɧịt̠ bọn họ đến tận gốc, đầu lưỡi ấm nóng tham lam vuốt ve thân ©ôи ŧɧịt̠, lau sạch đống tinh dich trên thân, anh chu đáo vệ sinh xong một cây hàng, lưu luyến hôn cái chụt lên lỗ tiểu, chào tạm biệt chồng yêu, sau đó chuyển sang người tiếp theo, lặp lại động tác lúc nãy.

Ba tên đàn ông đã mặc quần chỉnh tề, Trần Đào thì vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính nhớp, người phát mùi da^ʍ, Trần Đào nằm trong lòng Vinh Huyên hỏi, chồng à tôi mặc đồ được không?

Đương nhiên là được, Vinh Huyên xoa xoa mông anh, nói cơ thể ngọt ngào này chỉ có thể để chồng xem thôi.

Bọn họ cũng không tẩy rửa cho anh, mặc kệ anh phủ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn mặc tây trang, cúc ngực suýt không cài nổi, anh cọ cọ l*иg ngực của từng người, sau đó mới để Vinh Huyên bế mình vào xe có tài xế chờ sẵn đưa về nhà, trước khi đóng cửa, anh ngồi quỳ trong xe, cách quần từng người hôn dươиɠ ѵậŧ bọn họ, giọng nói ê ẩm hẹn gặp lại các chồng.

Dịch Gia Niên không kìm lòng được đè anh ngã xuống ghế hôn hít l*и yêu giấu sau lớp quần, mυ'ŧ mát làm anh rêи ɾỉ không ngừng, thấy làm nữa thì không buông được mất, Dịch Gia Niên mới mυ'ŧ mạnh lần cuối, đứng dậy, nhẫn tâm đóng cửa xe.

Ba người nhìn chiếc xe màu đen lăn bánh, lòng thầm tính toán bao giờ sẽ gặp lại anh yêu.