3P xong chụp ảnh khiêu da^ʍ làm kỷ niệm, bị ép đi tiểu bằng âʍ ɦộ
Tiếng hú lớn truyền đến từ xa, có vẻ như du thuyền sắp rời bến, Trần Đào nôn nóng, phía dưới bị ©ôи ŧɧịt̠ bự của Dịch Gia Niên giam cầm, nước sốt giàn giụa, không thể thoát khỏi gã, đành đưa tay vòng qua eo tên đàn ông, mềm mềm mại mại bảo gã đừng ȶᏂασ nữa, đến lúc đi rồi.
Dịch Gia Niên vừa mất đời trai, làm sao nỡ rời khỏi Trần Đào, gã ôm chặt lấy anh, dươиɠ ѵậŧ chọc nắc nhịp nhàng, đòi anh cho mình nút lưỡi.
Trần Đào đành phải ghé sát vào môi Dịch Gia Niên, rêи ɾỉ vươn đầu lưỡi, bị gã thô lỗ mυ'ŧ cắn, cháo lưỡi cuồng nhiệt, đầu lưỡi gã ta cũng quái quỷ như cây hàng phía dưới, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh.
Hai người quấn quít triền miên, vυ' bự đè lên ngực Dịch Gia Niên như bột bánh bị ép bẹp, môi kề môi với gã, động thịt xinh xắn bị gậy thịt xấu xí chiếm đoạt, cứ mỗi một bước lại nắc vào l*и anh một lần, thong thả bước ra cửa biệt thự, nước da^ʍ rơi xuống sàn nhà như đánh dấu lãnh thổ, vừa ra tới cửa, Dịch Gia Niên đã nứиɠ không chịu được đè Trần Đào xuống đất, nâng chân anh gác hai bên cổ mình, điên cuồng chọc ngoáy động thịt nhiều nước.
"Ưm a... Đừng mà... Ha... To quá..." Hai vυ' Trần Đào bị ȶᏂασ lắc lư, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dồn dập như sóng vỗ, miệng kêu đừng còn cơ thể sướиɠ rơn, Trương Nghiêu nhét cây nấm mũ to vào miệng anh, phối hợp với nhịp thúc của Dịch Gia Niên, gậy thịt nóng bỏng chơi đầu lưỡi anh.
"Ưʍ..." Trần Đào cố gắng bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng, l*и non co bóp, sướиɠ tê người, vòng eo run rẩy.
Lúc Vinh Huyên trở về, đập vào mặt là khung cảnh dâʍ ɭσạи, gương mặt điển trai của Trần Đào đỏ bừng, thấm đẫm mồ hôi, vẻ mặt mê mang, Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên một trước một sau dùng gậy ȶᏂασ khoang miệng ấm áp và l*и non ướŧ áŧ, mông thịt màu mỡ rung rinh trong không khí.
Trần Đào hoảng hốt quay về phía Vinh Huyên, đôi mắt lóng lánh nước nhìn y, gương mặt thèm khát.
Vinh Huyên đi đến bên người anh, hai người đàn ông đang giã huyệt sẽ không nhường chỗ cho y, y đành móc ©ôи ŧɧịt̠ ra, cắm dươиɠ ѵậŧ cứng rắn vào giữa hai vυ' lắc lư, dùng thịt vυ' mềm mại lau chùi cây hàng thô ráp, sườn vυ' bị cọ xát ửng đỏ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ nghiền nghiền núʍ ѵú anh, viên vυ' đỏ tươi phì nộn lúc thì lún xuống dẹp lép, lúc thì đàn hồi bắn lên, sưng to vểnh cao.
Toàn thân Trần Đào bị dương vậy vây quanh, đại sảnh trống trải vang vọng tiếng lép nhép, mùi ©ôи ŧɧịt̠ tanh nồng lờn vờn quanh mũi anh. Môi, vυ' bự và l*и da^ʍ không chỗ nào là rảnh rỗi, cơ thể anh như chiếc thuyền đánh cá bị sóng dữ vùi dập, chao đảo điên cuồng, ngón chân banh thẳng rồi cuộn tròn, ê a rêи ɾỉ, da^ʍ thái bộc phát, dáng vẻ vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
Không biết qua bao lâu, ba tên xấu xa mới phun tinh, toàn thân Trần Đào phủ đầy tinh đυ.c, thấm mồ hôi nằm trên đất, anh kiệt sức thở dốc, bị đưa lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần, vυ' dường như lại béo ra, thịt l*и ướt nhẹp sưng múp bè sang hai bên, ọc nước l*и ra ngoài.
Chờ anh hoàn hồn đã thấy mình được Vinh Huyên bế đến bến tàu, hai chân kẹp lấy vòng eo gầy của người đàn ông, anh trách móc bọn họ chơi quá thô bạo, l*и nhỏ bị ȶᏂασ nát rồi, hôm nay không cho mấy người cắm l*и nữa.
Vinh Huyên mỉm cười, "Mỗi hôm nay thôi đúng không? Sau này tụi em có được ȶᏂασ l*и nữa không?"
Lời nói vô liêm sỉ này làm Trần Đào xoắn xuýt, anh gật đầu theo quán tính, rồi lại lắc đầu, gò má đỏ hây hây, "Không, không được, l*и nhỏ không dùng để ȶᏂασ."
Vinh Huyên dụ anh, không phải ȶᏂασ, anh cho bọn em cất tạm ©ôи ŧɧịt̠ vào đó thôi, lý do này dùng quá nhiều lần, Trần Đào vẫn cứ tin tưởng không nghi ngờ, thẹn thùng rụt rụt môi l*и, nhỏ giọng đáp, "Vậy các cậu phải nhẹ nhàng thôi."
"Nhẹ nhàng thì em sợ l*и da^ʍ của anh không sướиɠ được ý..." Dịch Gia Niên cười da^ʍ nói chen vào, Trần Đào ngồi trong lòng Vinh Huyên cảm thấy rất an toàn, trừng mắt với gã, hầm hừ xoay đầu đi.
"Ô, anh trai này lại còn ngúng nguẩy cơ đấy." Dịch Gia Niên cảm thấy mới mẻ, đưa tay nắm núʍ ѵú đang rung rung trước ngực anh, đầṳ ѵú vốn mềm mại nhạy cảm, bị gã thô bạo như vậy, luồng điện từ vυ' truyền khắp người Trần Đào, anh xụi lơ trong lòng Vinh Huyên.
"Đệt, nhạy cảm ghê." Dịch Gia Niên mê mệt vẻ dâʍ đãиɠ của anh, dươиɠ ѵậŧ vừa xả tinh đã ngóc đầu.
Trước khi lên du thuyền, Trần Đào rầm rì đòi tắm rửa mặc quần áo, anh không muốn đắp tinh về nhà, tởm lắm.
Vinh Huyên thơm thơm môi Trần Đào, mùi vị của bọn em mà anh lại chê tởm à? Trần Đào vẫn không chịu, Vinh Huyên bèn dọa anh, không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì sao chứng minh được Đào Đào da^ʍ là bao dươиɠ ѵậŧ của bọn em, hay bọn em tè vào l*и anh nhé?
Trần Đào sợ hãi lắc đầu, nói không muốn không muốn, bụng sẽ bị nổ tung mất, l*и nhỏ đã cho mấy người dùng rồi, sao còn muốn đánh dấu lãnh thổ như chó vậy.
"Vì anh là cɧó ©áϊ của chó đực mà, đừng tắm rửa nữa, ủ tinh của bọn em về nhà, nha?" Vinh Huyên dùng thanh âm gợi cảm thì thầm với Trần Đào, thân ©ôи ŧɧịt̠ chậm rãi cọ cọ môi l*и.
"Ừm..." Trần Đào không thể cưỡng lại bộ dáng dịu dàng như vậy, đáng thương gật gật đầu.
Dù sao cũng là túi đựng ©ôи ŧɧịt̠, ủ tinh mang về nhà cũng không vấn đề lắm, coi, coi như là kỷ niệm vậy, bọn họ đã đút cho anh ăn rất no, nghĩ như vậy, l*и non của Trần Đào lại thấy ngứa.
Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được bế lên boong thuyền, Vinh Huyên phải cầm lái nên đành thả anh xuống, Dịch Gia Niên đưa tay muốn ôm Trần Đào, anh ngúng nguẩy không cho gã ôm, tự mình ngồi vào háng Trương Nghiêu, Dịch Gia Niên tức giận day nghiến núʍ ѵú anh một hồi, sau đó lủi thủi vào khoang thuyền chơi game.
Trương Nghiêu ngồi dựa vào lan can, Trần Đào khóa ngồi trên người hắn, vai rộng eo thon, hạ thể ngập nước kết hợp chặt chẽ với gã đàn ông trẻ tuổi, mông thịt như đào mật run rẩy bóng loáng, nhìn là biết lại được dươиɠ ѵậŧ hầu hạ sung sướиɠ.
Gió biển thổi vù vù, Trần Đào rùng mình vùi vào lòng Trương Nghiêu, miệng kêu lạnh, Trương Nghiêu nói cho ©ôи ŧɧịt̠ bự chui vào l*и non sưởi ấm là hết lạnh, Trần Đào vẫn còn lý trí, uốn éo mông không chịu, nói l*и đã bị ȶᏂασ sưng húp, phải nghỉ ngơi.
Trương Nghiêu xấu xa không kém Dịch Gia Niên, chỉ là Dịch Gia Niên thì khốn nạn công khai, còn hắn thì tẩm ngẩm tầm ngầm, hắn ôm Trần Đào hôn chụt chụt vào môi anh, ngấu nghiến đầu lưỡi bên trong, nước bọt hòa vào nhau, hầu hạ anh thoải mái, buồn bã nói sắp phải về nhà rồi, nếu không được ủ ©ôи ŧɧịt̠, thì cho bọn họ lưu lại vài kỷ niệm nhé.
Nói rất hợp lý, bọn họ đã cho mình nhiều tinh nùng như vậy, Trần Đào cũng không từ chối, hào sảng hỏi muốn kỷ niệm gì đây?
Trương Nghiêu nói, hay mình chụp ảnh lưu niệm đi, sau này ©ôи ŧɧịt̠ bự nhớ anh quá, thì còn lấy ra ngắm bù.
"Cũng được." Trần Đào đồng ý, ở cạnh ba gã đàn ông anh không có chủ kiến gì hết, lúc nào cũng bị lùa, những kẻ này dụ dỗ anh từ một thẳng nam ngốc nghếch biến thành một anh vợ dâʍ đãиɠ chủ động giương l*и nuốt ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông.
Để chụp ảnh cho anh, Vinh Huyên đặt chế độ tự động lái cho du thuyền, Dịch Gia Niên tắt game, tất cả tập hợp trên boong, chuyên nghiệp set up góc chụp rồi tấm hắt sáng này nọ.
Trương Nghiêu giúp Trần Đào thay một bộ bikini màu trắng, đồ của phụ nữ nên hơi chật với anh, áo ngực không bọc nổi bầu vυ' cao ngất, chỉ có thể tạm giấu núʍ ѵú, qυầи ɭóŧ thì khá vừa, chất vải mỏng manh co dãn che đậy dươиɠ ѵậŧ đang ngủ yên và l*и non ướt mềm, môi l*и in lên mặt vải, phía sau chỉ có sợi dây mỏng kẹp vào kẽ mông, để lộ mông phì dâʍ đãиɠ.
Bộ đồ này khiến Trần Đào thấy xấu hổ vô cùng, anh ngượng ngùng đi đến trước mặt ba tên đàn ông, đôi chân rắn chắc bắt chéo, ngoại hình thì xốc xác, lại tỏ vẻ thẹn thùng như vợ nhỏ mới kết hôn, nhìn kì quặc mà cũng rất gợϊ ȶìиᏂ, ba tên xấu xa khát khô cổ, thèm thuồng nuốt nước miếng.
Trần Đào xụ mặt, nhìn qua có vẻ không nguyện ý, nhưng lại mặc cho người ta bắt mình tạo bao nhiêu tư thế dâʍ đãиɠ.
Đầu tiên là quỳ ghé vào boong tàu, vòng eo sụp xuống, mông thịt gợi cảm nhếch lên, tạo thành độ cung hoàn mỹ, đầu hơi hướng về phía trước, môi khẽ nhếch, ba cây dươиɠ ѵậŧ tím đen hằn đầy gân xanh chĩa vào mặt anh, Trần Đào đưa lưỡi liếʍ qυყ đầυ của từng cây, mày hơi nhíu, hai mắt ngập nước, dường như không biết phải bú cây nào trước.
Camera được kết nối với bluetooth, sau khi chụp vài kiểu, Trần Đào lại đổi tư thế, anh đối mặt với camera ngồi quỳ trên đất, đôi tay nâng vυ' mật lên, môi hơi hé, để lộ vẻ mặt ngây ngốc đơn thuần, giống như đang hiến sữa cho kẻ ác, ép hai vυ' được phủ một tầng vải mỏng thành đồi thịt đầy đặn.
Trương Nghiêu chăm chú chụp mấy tấm đặc tả mặt và vυ' của Trần Đào, rồi yêu cầu anh quỳ bò với camera, dẩu mông thật cao, nâng một chân sang bên cạnh, quay đầu để lộ gương mặt ửng hồng, một tay luồn xuống háng, vén vải mỏng sang bên, khoe khoang môi l*и màu mỡ.
"Ưʍ... Được chưa?" Đây là động tác cɧó ©áϊ đi tiểu, ánh mắt Trần Đào mê ly, không nén được những suy nghĩ đen tối trong đầu, nước sốt ứa khỏi cửa l*и, hai chân run nhè nhẹ, thậm chí có ảo giác bàng quang căng trướng, bỗng thấy mắc tiểu.
"Đẹp quá, giờ chụp ảnh đôi nào." Trương Nghiêu thở hổn hển trả lời.
Thế là anh gác hai chân qua vai Dịch Gia Niên, gã ôm mông anh để giữ thăng bằng, l*и da^ʍ chín rục đỏ hồng ghé vào miệng gã, vυ' bự lắc lư theo động tác ngửa người của anh, sóng vυ' phập phồng.
Dịch Gia Niên đưa lưỡi vén qυầи ɭóŧ sang bên, suồng sã liếʍ láp thịt l*и, đầu lưỡi thưởng thức miếng bào ngư hấp dẫn, Trần Đào rêи ɾỉ sung sướиɠ, lắc mình co bóp l*и múp, cọ xát với miệng gã ta, sau đó còn chụp được bức ảnh gã day cắn mép l*и mình.
Trần Đào bị liếʍ mềm nhũn người, không còn sức thực hiện các động tác khó, chỉ có thể ngồi dựa vào lan can, hai chân banh rộng, l*и da^ʍ mấp máy mấy cái, ọc nước sốt, tẩm ướt lớp vải mỏng, Vinh Huyên đi đến chỗ anh, nâng ©ôи ŧɧịt̠ đè lên l*и nộn.
"Hức... Đừng mà, ©ôи ŧɧịt̠ bự đừng có đâm vào..." Trần Đào lắc đầu, nức nở cầu xin Vinh Huyên, l*и non trong trắng bao nhiêu năm của anh vừa mới bị Vinh Huyên phá trinh không lâu, đã bị Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên thay phiên yêu thương, anh sợ chỉ vài lần nữa l*и nhỏ sẽ bị chơi nát, lã chã chực khóc cầu xin Vinh Huyên mủi lòng, nhưng hai chân anh không hề khép lại, nếu Vinh Huyên vẫn ác liệt thúc hông, anh cũng không từ chối.
Vinh Huyên đau lòng, chỉnh qυầи ɭóŧ lại cho anh, cách một mảnh vải mỏng tang, ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào khe l*и, chậm rãi thọc vào trong, qυყ đầυ chỉ mới chui vào, Trần Đào đã thấy động thịt bị lấp đầy, ngọt ngào rêи ɾỉ, tấm vải mỏng chặn không cho quái vật dữ tợn chìm vào thiên đường ao mật, Vinh Huyên ngừng lại, bảo Trần Đào nhìn màn hình, Trần Đào nâng đôi mắt ngập nước, để lộ vẻ mặt say mê.
Cuối cùng là Trương Nghiêu ngậm lấy bầu vυ' yêu dấu vừa bú sữa vừa spam chụp ảnh, muốn Trần Đào tạo vài tư thế nữa, Trần Đào không chịu, đòi đi WC.
Vinh Huyên ôm anh ngồi lên người mình, lưng anh áp vào ngực y, dươиɠ ѵậŧ tự nhiên như đi về nhà kẹp vào giữa khe l*и, hỏi anh muốn đi tiểu à, Trần Đào mềm mại gật gật đầu, cho rằng y sẽ bế mình đi vệ sinh, mấy ngày quấn quít bên nhau anh đã quen thói, không ngờ Vinh Huyên lại nhẫn tâm đưa tay chặn lỗ tiểu trên đầu khấc, yêu cầu anh tiểu bằng l*и.
Sao mà làm được? Trần Đào sợ hãi giãy dụa, tay chân quơ loạn, lại bị cánh tay cường ngạnh như sắt cố định trên háng Vinh Huyên, y thậm chí dùng qυყ đầυ nghiền ép hộŧ ɭε mẫn cảm, ấn vào bụng anh, ép bàng quang anh đẩy nước.
Bàng quang của Trần Đào căng trướng, l*и non vừa tê vừa ngứa, bất lực quẫy tay quẫy chân, sau cùng cũng chịu thua, lỗ niệu đạo dưới hộŧ ɭε phun nướ© ŧıểυ ấm áp, chảy róc rách xuống đất.
"Hức... Huhu..." Trần Đào không cực quậy nữa, xấu hổ khóc nức nở, dường như rất đau lòng.
Vinh Huyên mặc kệ nướ© ŧıểυ của Trần Đào dây hết lên người mình, dịu dàng xoa nắn thịt l*и, dỗ dành anh không sao không sao, chỉ đi tiểu thôi mà, bọn em nhìn bao lần rồi.
Trần Đào nấc cụt, yếu đuối phản bác, "Nhưng, nhưng mà tôi không phải phụ nữ, sao lại dùng chỗ đó đi tiểu..."
Vinh Huyên lại nịnh nọt, khen anh đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất quả đất, có hẳn hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, anh xem dươиɠ ѵậŧ của anh phát triển rất tốt, vừa thẳng vừa dài, l*и non cũng không kém cạnh vừa mềm vừa nhiều nước, không ai qua được anh hết.
"Thật à?" Trần Đào rất dễ dỗ, chưa gì đã nín khóc, chớp mắt quay đầu nhìn Vinh Huyên, "Nhưng sao cậu lại bắt tôi dùng chỗ đó đi tiểu?"
Vinh Huyên không dám nói bởi vì muốn cɧó ©áϊ của em ngày càng sa đọa, đành bốc phét, nói giống như đồ đạc lâu không dùng thì hỏng ý, em bắt anh tiểu bằng niệu đạo nữ vì sợ lâu không sử dụng thì hỏng l*и mất.
Y bỏ qua chi tiết Trần Đào đã 30 năm chưa dùng đến l*и, chất lượng vẫn cứ xuất sắc, nhưng cục cưng ngốc nghếch trong lòng y thì tin răm rắp, nghĩ rằng Vinh Huyên làm thế vì mình.
Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên cầm di động quay lại cảnh anh yêu cưỡi trên người Vinh Huyên phun nướ© ŧıểυ, khoái chí re-play, Vinh Huyên xoay cằm Trần Đào hôn môi cuồng nhiệt, trời xanh mây trắng, êm đềm như cảnh tượng bốn người đàn ông đang làm trên du thuyền.
Trần Đào chìm đắm trong nụ hôn của tên đàn ông, không chú ý đến tay Vinh Huyên đang sờ xuống dưới, cọ xát c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn giấu sau kẽ mông, chỗ đó cũng mềm mại như l*и của Trần Đào, hơi ẩm ướt, lúc đóng lúc mở hút ngón tay Vinh Huyên.
Vinh Huyên để lộ nụ cười nguy hiểm, thầm nghĩ không phải vội, c̠úc̠ Ꮒσα của cục cưng sớm muộn gì cũng thuộc về mình.