Sinh nhật tặng l*и, chủ động banh l*и cầu yêu, bị ȶᏂασ lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nướ© ŧıểυ rửa l*и
Ba người chơi đánh đu trong phòng một lúc, đến khi di động Trần Đào vang lên, anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cưỡi dươиɠ ѵậŧ của Dịch Gia Niên, một tay nâng vυ' đút cho Trương Nghiêu bú, một tay nghe điện thoại.
Anh không thích tư thế này đâu, nhưng hai tên mặt dày cứ bám rít lấy anh, Trương Nghiêu nựng vυ' thành nghiện, như trẻ con bú sữa không chịu nhả núm, Dịch Gia Niên sau khi biết có thể đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и yêu thì cứ nắc đầu ©ôи ŧɧịt̠ thám hiểm hang sâu, Trần Đào bị quấy rầy bực cả mình, nhưng không thể từ chối hai gã đàn ông này, đành phải cho họ mượn vυ' với l*и chơi, hy vọng hai người sướиɠ rồi thì để anh nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng Đan Đan gọi đến, Trần Đào vẫn chưa được tự do, nhưng không thể không nghe điện thoại của bạn gái được, đành phải dịu giọng năn nỉ hai tên này cho mình nghe điện thoại, thế mà lại mở khóa một tư thế bú √υ' cọ l*и khác.
Để tiếng sột soạt bên này không truyền đến tai bạn gái, anh che miệng bình tĩnh nói alo, sau đó mím môi cố nén tiếng rêи ɾỉ chực trào khỏi họng.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hoàng Đan Đan cũng uể oải, vừa mới tỉnh rượu xong, cả hai mỗi người một ngả ăn chơi xả láng mấy ngày, cô cũng không hỏi Trần Đào la cà ở đâu, chỉ dặn anh đêm nay là sinh nhật Vinh Huyên, nhớ tặng quà cho vị thiếu gia này, phải làm Vinh Huyên thích nó, đừng làm cô mất mặt.
Lúc này Trần Đào mới nhớ ra mục đích lên đảo của mình là dự tiệc sinh nhật, thế rồi xui rủi làm sao bị hiểu nhầm là trộm nhẫn của chị gái Vinh Huyên, làm bọn họ có cơ hội phát hiện bí mật của mình, còn âu yếm l*и non ngoan ngoãn của anh thành l*и da^ʍ thèm ©ôи ŧɧịt̠, không biết đã ủ bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai vυ' cũng bị tưới nở nang, phát dục không mặc vừa size áo sơ mi ban đầu.
Nghĩ một hồi, anh tức giận, rõ ràng là giao dịch đôi bên cùng có lợi, tại sao mình lại như người bị hại, vυ' bị bú lớn thế này, sau này biết nhìn mặt ai. Anh xoắn qua xoắn lại không cho Trương Nghiêu bú nữa, nếu phần eo không bị Dịch Gia Niên siết chặt, anh đã rút l*и khỏi háng của gã ta rồi.
Trương Nghiêu đang bú ngon lành, làm sao chấp nhận vυ' mềm bị cướp khỏi mồm, đưa tay túm núʍ ѵú dính nước miếng sáng lấp lánh, Trần Đào không dám cử động nữa, muốn thu vυ' lại mà hắn nhất quyết níu lấy núm của anh, miệng anh rầm rì không muốn, l*и da^ʍ khép lại, siết chặt qυყ đầυ bên trong.
"Sao thế? Sao tự dưng giận người ta à?" Trương Nghiêu hỏi.
Trương Nghiêu nịnh nọt vuốt ve thịt vυ' non mềm, Dịch Gia Niên cũng an ủi xoa nhẹ l*и ướt, làm Trần Đào dịu xuống, anh không giãy dụa nữa, giận dỗi nói với cả hai, tất cả là tại mấy người làm cơ thể của anh bị biến đổi, vυ' ngày càng càng bự, l*и chảy nước như xả lũ.
"Ủa da^ʍ vậy mà còn chê?" Dịch Gia Niên buộc miệng hỏi.
Sao lại có thể đánh giá một người đàn ông là da^ʍ? Mắt thấy Trần Đào lại sắp nổi đóa, Trương Nghiêu nhay nhạy đánh trống lảng, hỏi Hoàng Đan Đan tìm anh làm gì.
Trần Đào nhớ tới nhiệm vụ của mình, anh cứ nghĩ sinh nhật bạn của Hoàng Đan Đan thì cô sẽ chuẩn bị quà, anh chưa chuẩn bị gì cho Vinh Huyên hết, trên đảo lại không có cửa hàng, biết đi đâu tìm quà cho y bây giờ. Chắc hẳn là Hoàng Đan Đan thấy người khác tặng quà nên nổi hứng muốn đấu, còn nói anh đừng làm cô mất mặt.
Hiện tại, trong lòng Trần Đào, bạn gái vẫn quan trọng hơn ba cây hàng kia, tư tưởng xì trây của anh cho rằng dù cơ thể mình có thân mật với bọn họ đến đâu thì cũng chỉ là bạn bè thân thiết chơi bời, không ảnh hưởng đến hôn nhân của mình và Hoàng Đan Đan, sau này anh còn phải nhờ bố mẹ vợ mua nhà mua xe, chơi với ba người này là vì Hoàng Đan Đan yêu cầu, nếu không anh đã sớm...
Thật ra anh không dám trở mặt với bọn họ, tính cách anh vốn có chút mềm yếu, nếu không đã tự mình phấn đấu chứ không chọn phương án chui chạn, dù sao thì không có Hoàng Đan Đan, anh cũng không dám tiếp xúc với nhóm người thượng đẳng này, người thường như mình thậm chí còn không có cơ hội kết giao với cả ba, đành phải chịu mệt một chút, mặc cho bọn họ âu yếm l*и da^ʍ và vυ' bự.
Dù sao thì, bây giờ bọn họ đã thân thiết như vậy, Trần Đào cũng không e dè như trước, thoải mái bày tỏ với hai người đàn ông, nói anh chưa chuẩn bị quà cho Vinh Huyên phải làm sao đây?
Dịch Gia Niên hỏi sao lại không có quà, cứ tặng cái l*и anh cho cậu ta là nhất.
Trần Đào phản đối, nói gì vậy? L*и của anh Vinh Huyên cũng chơi rồi, sao mà làm quà được nữa?
Trương Nghiêu lập tức giăng lưới, vậy thì hết cách, kinh tế anh không tốt, Vinh Huyên thì không thiếu tiền, dù anh có tìm được chỗ bán quà, Vinh Huyên chưa chắc đã thích nó.
Nghe khó quá nhỉ? Nhưng cái l*и này Vinh Huyên đã chơi mấy ngày rồi, liệu cậu ta có còn thích không? Trần Đào vô thức rụt người, vυ' bự lắc lư theo chủ nhân, nhìn qua rất đáng thương.
Trương Nghiêu xuýt xoa đỡ lấy hai cục mỡ bảo bối, yêu thương cưng nựng, "Vậy anh có thể trang điểm lại l*и da^ʍ, khiến cậu ấy thấy mới mẻ, là cậu ấy thích liền."
Trần Đào cũng không còn cách nào khác, cái khe vô dụng kia nếu có thể làm Vinh Huyên hài lòng thì anh cũng không cần ngại nữa, dù sao ba người cũng đã sờ liếʍ toàn thân mình rồi, bây giờ đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Dịch Gia Niên thậm chí còn đang cắm trong l*и anh cơ.
Mọi người nhất trí, Trần Đào không biết phải tút tát lại bản thân thế nào, đành dựa cả vào Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên, sau đó choàng chiếc áo gió lên người, che đi cảnh sắc gợϊ ȶìиᏂ.
Chờ đến khi tiệc bắt đầu, lúc bước ra cửa, dươиɠ ѵậŧ của cả hai đã cứng ngắc khóc đòi Trần Đào, nhưng bọn họ cũng biết đêm nay cục cưng dâʍ đãиɠ này là bất ngờ dành cho Vinh Huyên, đành cố nén không sờ mó anh, lúc bước xuống lầu thèm quá nên mỗi người thơm anh một cái, sau đó một trái một phải hộ tống anh đến đại sảnh.
Mấy ngày qua các thiếu gia tiểu thư quẩy hết mình, đến tiệc sinh nhật của Vinh Huyên lại tràn ngập không khí ấm áp, mọi người vây quanh Vinh Huyên hát mừng sinh nhật, cắt bánh kem, sau đó đến tiết mục tặng quà.
Vinh Huyên đúng là không gì không có, quà tặng đóng gói tinh mỹ đưa đến tay không thèm xem mà đặt sang một bên, miệng nói cảm ơn, trong mắt lại không có chút ý cười.
Vinh Huyên không hứng thú với tiết mục này chút nào, nếu chị Vinh Hoa không khăng khăng đòi tổ chức, thì y đã lên lầu tìm Trần Đào của mình từ lâu.
Sau đó Hoàng Đan Đan dùng bộ nails nhọn hoắc chọc eo Trần Đào, bắt anh đi đến chỗ Vinh Huyên.
Vinh Huyên bất ngờ, đưa tay hướng về phía Trần Đào, cười hỏi anh quà của anh là gì thế?
Trần Đào ngượng ngùng không nói, chỉ tiến đến gần Vinh Huyên hơn, áp sát y, anh hơi quay đầu nhìn, thấy thân hình của mình có thể che chắn tầm mắt đám người phía sau, mọi người sẽ không biết anh làm gì ở đây, mới nắm lấy tay Vinh Huyên, đưa tay y luồn qua khe áo, trượt một đường trên cơ bụng săn chắc.
Trần Đào không mặc gì bên trong, Vinh Huyên rất vừa lòng, lại không ngờ có thể sờ đến thứ mà y không tưởng tượng được, ngón tay y dán lên mu l*и của Trần Đào vuốt ve, ý cười tràn ngập ánh mắt, dùng khẩu hình hỏi anh, "Qυầи ɭóŧ ren à?"
Y chỉ nói sự thật, Trần Đào xấu đỏ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng đáp "ừm", l*и nhỏ là quà sinh nhật của anh.
"Cảm ơn, tôi thích lắm." Vinh Huyên nói, ôm chặt Trần Đào, ra vẻ bạn bè cảm kích, thực ra bàn tay tà da^ʍ lại suồng sã vuốt mạnh hai múi thịt của anh, đẩy tấm vải mỏng kia vào khe l*и, sau đó mới buông anh ra, thu ngón tay thấm đẫm nước da^ʍ về.
Trần Đào bị xoa run chân, rầu rĩ hừ nhẹ, cúi đầu co quắp đi về phía Hoàng Đan Đan.
Vinh Huyên còn hỏi to trước mặt mọi người nếu đã tặng cho mình tôi làm gì cũng được đúng không, Trần Đào sửng sốt, đưa lưng về phía y gật gật đầu.
Đây là món quà đầu tiên mà Vinh Huyên hứng thú, bao nhiêu ánh mắt hâm mộ đổ dồn về phía Hoàng Đan Đan và Trần Đào, Hoàng Đan Đan phổng cả mũi, hỏi Trần Đào tặng gì thế? Tốn nhiều tiền lắm đúng không?
Trần Đào đâu có dám nói là mình tặng cái l*и, bèn phịa bừa một lý do, nói mấy hôm nay hay đi chơi với nhóm Vinh Huyên, đã biết vị đại thiếu gia này thích gì, chỉ cần hợp ý y là được, không tốn quá nhiều tiền.
Hoàng Đan Đan khoái lắm, khen không bõ công mình đưa Trần Đào theo, chưa gì đã làm thân với nhóm Vinh Huyên rồi, Trần Đào méo mặt, chơi thân là vì anh hy sinh cơ thể mình, núʍ ѵú đã bị Trương Nghiêu cắn sắp phá da, bây giờ vẫn còn tê tê, mấy người đó không thèm coi anh là bạn, nếu không tại sao chỉ chăm chăm bú √υ' với liếʍ l*и chứ?
Anh chính là gã sai vặt đáng thương dưới đáy xã hội của đám rich kid, không biết lời hứa siêu xe của Hoàng Đan Đan sau này có thành hiện thực hay không đây.
Có món quà của Trần Đào, Vinh Huyên không thèm ăn sinh nhật nữa, cất hết đống quà rồi sắp xếp bảo giúp việc lấy thật nhiều rượu quý đãi khách, sau đó đi về phía Trần Đào, vẫn dùng lý do, muốn anh chơi bài với mình, Hoàng Đan Đan vui vẻ đồng ý, bảo Trần Đào đi theo Vinh Huyên.
Trần Đào đi theo y, nhưng không đi về phía sòng bạc mà hướng về phòng Vinh Huyên, trước khi vào phòng anh bỗng thấy lo lắng, quay đầu nhìn ngó xung quanh, muốn xem Hoàng Đan Đan đang ở đâu, lại bị Vinh Huyên túm chặt tay ôm vào lòng.
Vinh Huyên ôm eo anh, âu yếm mông phì, dịu dàng thơm anh, "Nhìn gì thế?"
"Không, không có gì..." Trần Đào không biết phải đối mặt với Vinh Huyên thế nào, có lẽ vì bên trong áo gió anh ăn mặc quá kì quặc, bộ đồ này khiến anh thấy xấu hổ, Vinh Huyên còn trưng ra vẻ mặt hưng phấn vì được bóc quà, khiến không khí càng thêm ái muội, anh đỏ mặt, cảm thấy cả người mình sắp biến thành tôm luộc.
Vinh Huyên không hỏi nhiều, đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi Trần Đào, anh ngoan ngoãn hé miệng để y vói vào trong thưởng thức nước bọt, Trần Đào vô thức rêи ɾỉ, cánh tay vòng qua cổ Vinh Huyên, cơ thể ngày càng mềm, chỉ có thể dựa vào lòng y.
Vinh Huyên vừa hôn Trần Đào vừa bế anh đi về giường, luyến tiếc không muốn rời xa đầu lưỡi ngọt ngào, say sưa hôn đến khi Trần Đào sắp tắt thở mới thả anh xuống giường, Trần Đào nhìn người đàn ông tuấn mỹ trắng nõn trước mặt mình, xoắn xuýt khép đùi, l*и da^ʍ không biết điều lại phun nước, nhuộm ướt qυầи ɭóŧ.
Vinh Huyên mỉm cười, hỏi em mở quà nhé? Trần Đào cắn môi, yếu đuối gật đầu, hai chân hơi tách ra, mặc cho y cúi người, kiên nhẫn cởi bỏ từng nút thắt trên áo, mỗi nút thắt lại làm lòng anh run một chút.
Rất mau, vυ' bự màu mật của anh đã lộ ra, phập phồng theo nhịp thở của chủ nhân, đầṳ ѵú cứng ngắc dù không có ai chạm vào, giống như nụ hoa nở rộ, kiêu ngạo khoe mình trong không khí.
Tiếp theo, Vinh Huyên xốc vạt áo anh lên, nhìn đôi chân thon dài không mặc gì cả, đang bối rối cọ xát ga giường, tầm mắt hướng lên một chút, ren trắng mỏng tang bao bọc háng anh, mông Trần Đào quá lớn, qυầи ɭóŧ lại nhỏ, phần vải giữa hai chân căng chặt, áp sát động thịt ướŧ áŧ, phác họa hình dáng đầy đặn của môi l*и, dươиɠ ѵậŧ đằng trước đã e lệ thò đầu ra ngoài.
Anh là một người đàn ông cường tráng, cơ thể rám nắng khỏe khoắn, giờ lại mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren nho nhỏ, ánh mắt ngập tràn lo lắng bất an, nhưng vẫn dịu ngoan phô bày tất cả cho người đứng trước mặt, mọi cử chỉ hành động đều làm anh trở nên gợϊ ȶìиᏂ trong mắt y.
Ngón tay Vinh Huyên nhấc vải ren lên, phần dưới qυầи ɭóŧ lập tức chui vào kẽ mông anh, y hỏi, "Gì đây anh?"
Trần Đào nhẹ nhàng đáp lời, là bọc quà đấy.
Vinh Huyên nói vậy em không ngại nữa, cũng không cởϊ qυầи lót ra, chỉ vén nó sang một bên, bảo Trần Đào tự vạch l*и mình ra, để lộ lỗ l*и đang mấp máy khép mở, vách thịt bên trong thèm khát co bóp, phun ra nước sốt trong trẻo.
Tư thế này rất quen thuộc, anh hỏi Vinh Huyên muốn dùng đầu ©ôи ŧɧịt̠ chọc l*и mình à?
Vinh Huyên móc dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc đặt lên khe l*и của anh, đầu khấc chào hỏi hộŧ ɭε đáng yêu, nói không phải, em muốn dùng nguyên cây hàng này ȶᏂασ tung l*и anh.
Trần Đào bị dọa sợ, ấm ức nói sao cậu bảo chỉ chà l*и, không ȶᏂασ tôi cơ mà? Côи ŧɧịt̠ của cậu bự như vậy sẽ chọc nát l*и tôi mất.
Giọng của anh nhão nhão dính dính, miệng tuy oán trách nhưng lại không buông tay, vẫn cứ banh l*и cho y nhìn, bộ dáng ngoan ngoãn mặc người thưởng thức, Vinh Huyên lập tức nhét dươиɠ ѵậŧ vào l*и của anh, nhẹ nhàng an ủi, nói anh muốn tặng quà cho em, ít nhất phải tặng cái gì đó em chưa trải nghiệm bao giờ, anh nghĩ coi, có phải chỉ có sâu trong l*и với tử ©υиɠ anh là em chưa được trải nghiệm đúng không? Anh nên tặng nó cho em chứ?
"Nhưng, nhưng mà..." Trần Đào cuống quít đơ não, không biết phản bác kiểu gì, cửa l*и mềm mại dưới thân đã bú đầu ©ôи ŧɧịt̠ Vinh Huyên, co giãn dẻo dai, ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên tiến vào cũng chỉ thấy hơi trướng, không quá khó chịu, anh nôn nao mềm giọng hỏi, "Nhưng mà làm vậy có bị hỏng l*и không?"
"Không đâu", Vinh Huyên cười hôn lên chóp mũi anh, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành, "Ban đầu sẽ đau một chút, nhưng mấy phút sau là sướиɠ, sướиɠ hơn cọ l*и nhiều."
Trần Đào mờ mịt nhìn Vinh Huyên, khi y nói em tiến vào đây, anh ngơ ngác gật gật đầu.
Đao thịt thô bự ngạo nghễ thọc sâu vào hang động trinh trắng anh giữ gìn nhiều năm, qυყ đầυ cứng cáp chạm đến tử ©υиɠ, nước l*и ứa ra từ chỗ giao hợp của hai người, kéo theo sợi máu tươi.
Trần Đào đau đến run người, không chịu nổi hét lên, kiều khí khóc nức nở mắng Vinh Huyên là đồ bịp bợm, không thoải mái gì hết, đau quá. Tay anh không banh l*и được nữa, môi l*и phì nộn muốn khép lại nhưng đã bị thân ©ôи ŧɧịt̠ thô to ngăn cản.
Vinh Huyên cúi đầu hôn anh, tay chộp lấy vυ' bự nhẹ nhàng mát xa, chờ đến khi động thịt thả lòng, mới nhẹ nhàng cử động.
Trần Đào đã sớm bị ba người yêu chín rục, tuy chưa thực sự chọc vào trong, nhưng thịt l*и vừa tiếp xúc với ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông đã đon đả chào đón, nịnh nọt dán lấy dươиɠ ѵậŧ, chủ động nuốt cán gậy đỏ tím vào sâu bên trong, môi l*и phình to chuyển động theo nhịp thúc của thân ©ôи ŧɧịt̠, giống như bánh bao phấn hồng.
Cả người Trần Đào vừa nóng vừa mềm, động thịt của anh vẫn luôn chứa đầy nước da^ʍ, sau khi máu trinh đã trôi ra hết, dươиɠ ѵậŧ dễ dàng đẩy đưa, quả nhiên đúng như Vinh Huyên nói, anh không thấy đau nữa, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ.
Vinh Huyên bắt đầu thúc hông mãnh liệt, tốc độ ȶᏂασ càng ngày càng nhanh, Trần Đào phát ra tiếng rên mềm mại, kɧoáı ©ảʍ truyền ra từ khoang bụng lan tỏa toàn thân, đầu anh sướиɠ đến tê dại, tay chân run rẩy, dươиɠ ѵậŧ chạm vào cửa tử ©υиɠ, hào hứng nghiền ép điểm nhạy cảm của anh, Trần Đào bị ȶᏂασ quơ loạn chân, kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến anh rêи ɾỉ nghẹn ngào, mông không ngừng hùa theo, đuổi theo cây hàng làm anh sung sướиɠ.
"Anh thích không?" Vinh Huyên vừa nắc trên người anh vừa dịu dàng hỏi, đao thịt dũng mãnh đâm thọc cửa tử ©υиɠ, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt bị đè nghiến lung lay, ứa nước đầm đìa liếʍ mυ'ŧ con quái vật khiến mình phát cuồng, Trần Đào bị nắc chỉ biết ưm ưm a a, không trả lời nổi.
Hông Vinh Huyên dập như điên, trứng dái nặng trĩu đập bôm bốp vào mông Trần Đào, quất phiến mông phì kia bóng loáng như ứa mật, vυ' bự đằng trước cũng lắc dữ dội, tạo thành sóng vυ' dập dềnh, Vinh Huyên lại hỏi, "Thích không anh?"
L*и da^ʍ trơn trượt co bóp liên tục, Trần Đào bị ȶᏂασ nức nở rêи ɾỉ, nếu không trả lời, anh sợ Vinh Huyên sẽ thúc nhanh hơn nữa, chọc mở tử ©υиɠ của anh, đành phải lắp bắp đáp lại, "Ưʍ... Thích, thích lắm... A... Bự quá..."
Vinh Huyên nghiền ép cửa tử ©υиɠ, hỏi thế sau nay em có được ȶᏂασ tiếp không? Trần Đào đành phải kẹp lấy eo của y, mông lấy lòng co bóp thật chặt, khóc nửa nở nói được, sau này cho em ȶᏂασ l*и thoải mái, ©ôи ŧɧịt̠ bự muốn ȶᏂασ thế nào cũng được.
Nếu trước kia Trần Đào vẫn còn ngây ngô, thì bây giờ anh đã trở thành thục phụ bị yêu chín, gò má anh ửng hồng, bị nắc một tí là ứa nước mắt, lại cứ quấn lấy cổ Vinh Huyên chủ động đá lưỡi, hai cái miệng trên dưới đều bị y lấp đầy, miếng bào ngư bị dươиɠ ѵậŧ giã nát, mép l*и tiếp giáp với thân ©ôи ŧɧịt̠ bị nong đầy, nước l*и chuyển thành bọt trắng nhầy nhụa.
Anh hồn nhiên quên mình vặn vẹo dưới thân Vinh Huyên, sướиɠ muốn chết, Vinh Huyên ôm eo yêu anh cuồng nhiệt, hăng hái đóng cọc l*и bót, mông mềm bạch bạch rung rinh, cơ thể dâʍ đãиɠ đã nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© chịu thua trước thế công mãnh liệt, Trần Đào khóc lóc bị đit đến bắn tinh, l*и da^ʍ phun nước ngập giường.
Vinh Huyên sức dài sức dai, miệng hôn Trần Đào, ©ôи ŧɧịt̠ dập nát l*и anh, Trần Đào bắn tinh nhiều đến nỗi chỉ còn dịch loãng, thậm chí còn tè luôn.
Cơ thể mới nếm mùi mây mưa sao chịu được thế công dồn dập như vậy, đành run rẩy huhu xin tha, nói Vinh Huyên đừng ȶᏂασ nữa, anh không chịu được.
Thế em bắn cho anh nhé? Trần Đào khóc lóc đồng ý. Vinh Huyên lại cắn vành tai anh hỏi, bắn vào đâu đây? Trần Đào xấu hổ hồng mắt, đưa tay Vinh Huyên đặt lên bụng mình, nói bắn vào bụng.
Không đúng, Vinh Huyên lắc đầu, lại suồng sã thúc hông, Trần Đào run rẩy, suýt thì tè tiếp, sửa miệng nói bắn vào l*и da^ʍ, kết quả lại bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ hung ác nghiền nghiền cửa cử cung, Vinh Huyên nói vẫn chưa đúng.
Trần Đào khóc to, nói là bắn vào tử ©υиɠ, Vinh Huyên hài lòng hôn anh, đúng rồi, bắn vào tử ©υиɠ của Đào Đào da^ʍ, sinh con cho em.
Không, không sinh con đâu, không muốn sinh... Trần Đào đáng thương khóc nức nở, rấm rức lắc đầu, nhưng đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Huyên đã nong cửa tử ©υиɠ ra, phun tinh vào bồn chứa.
Bị bắn tinh vào tử ©υиɠ cũng đành chịu, nhưng Vinh Huyên còn nói gì mà phải đánh dấu anh yêu dâʍ đãиɠ của em, thế là tiểu thẳng vào vách l*и, chất lỏng như súng nước bắn xè xè trong động thịt, tử ©υиɠ Trần Đào run rẩy, ọc đống tinh của Vinh Huyên ra ngoài.
Vinh Huyên vuốt bụng tròn xoe như mang thai của anh, vui vẻ nói bây giờ anh là cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ của chó đực nè, Trần Đào đã phê tận óc, mắt trợn trắng, mê mang nấc cụt.