Mạt chược thoát y thua cởi đồ, bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho người ta sờ vυ' xoa l*и, tát l*и ăn vυ'
Kết quả là không tìm được nhẫn, sau khi nhóm Vinh Huyên phát hiện bí mật của mình, Trần Đào cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, anh sợ bọn họ sẽ nói cho nữ rich kid, sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của bọn họ, thế là tránh ba người như tránh tà, vì không thể rời khỏi hòn đảo này, anh đành túc trực bên người nữ rich kid, thế rồi cô phấn chấn nói Vinh Huyên rủ anh đi chơi mạt chược kìa.
Anh không muốn đi tí nào, nhưng vẫn bị cô ép đến sòng bài ám ảnh kia, trong sòng bài còn chưa có ai, nữ rich kid ấn Trần Đào ngồi xuống ghế, anh giữ lấy tay bạn gái muốn cô ở lại chơi bài với mình, nhìn người đàn ông cao lớn yếu đuối dựa dẫm vào mình, nữ rich kid bỗng thấy trìu mến, thế nhưng cô còn chưa ngồi xuống đã bị Vinh Hoa gọi đi, cô vừa ra khỏi cửa, một tiếng cạch vang lên, cửa sòng bạc đã bị Dịch Gia Niên khóa lại.
Trần Đào lập tức cảnh giác, anh căng thẳng hỏi tại sao phải khóa cửa, Trương Nghiêu cười nói anh đừng lo lắng, bọn họ không muốn nhiều người vào đây, hôm qua mọi người chen chúc làm sòng bạc chật chội, chơi không thoải mái tí nào.
Lúc này anh mới yên lòng, thầm nghĩ thôi thì chơi bài với bọn họ cũng được, tiện giám sát luôn xem họ có mật báo chuyện kia cho nữ rich kid không.
Mọi người chơi được hai ván mạt chược, Dịch Gia Niên đã ngáp dài ngáp ngắn bảo chán, đòi cược thêm tiền, chứ chơi chay buồn quá.
Trần Đào không đồng ý, anh cháy túi rồi, anh đã thua gần hết số tiền nữ rich kid cho, tăng tiền thì anh không chơi nổi, nhưng anh không dám nói mình không còn tiền, nên cứ từ chối thêm tiền mà không nói rõ lý do, Dịch Gia Niên bực mình, nói đàn ông con trai mà cứ úp úp mở mở thế nhỉ.
Vinh Huyên giảng hòa, bảo Trần Đào không muốn thêm tiền thì thôi, ba bọn họ thêm là được, nhưng Trần Đào sẽ phải bù bằng hình thức khác, thua một ván thì cởi một món đồ trên người.
Trần Đào lại phản đối, Dịch Gia Niên mắng, hỏi anh có phải đàn ông không, cởi đồ mà cũng sợ, ở đây không ai thèm sàm sỡ anh cả, thêm tiền không muốn cởi đồ cũng không muốn, cái đồ phiền phức.
Trần Đào ngơ ngác, mới hai ba câu đã bị lừa đồng ý.
Không may là hôm nay anh hơi xui, lúc nãy đã thua rồi, mấy ván sau cũng vẫn thua, anh nghi ngờ liệu có phải ba người này hợp sức úp sọt mình không, nhưng anh không có bằng chứng, rất mau đã thua đến độ phải cởi nịt ngực, Trương Nghiêu lại hỏi sao nịt ngực anh mặc trông phèn thế.
Cởi trần nửa người trên làm Trần Đào không thể tập trung chơi cờ được, anh có cảm giác ba tên này cứ nhìn ngực mình, ánh mắt tà da^ʍ khiến người anh nóng ran, núʍ ѵú cũng vô thức cứng rắn, anh luống cuống, thế cờ gặp từ lỗi này đến lỗi khác, đầu tiên anh cởi một chiếc tất, Vinh Huyên chỉ liếc anh một cái rồi không nói gì, sang đến vòng tiếp theo, lại thua, anh cởi nốt chiếc tất còn lại.
Ngón chân anh lo lắng cuộn tròn, lòng thầm nghĩ không thể thua nữa, rồi tự nhiên lên đồng, bởi vì Dịch Gia Niên cược thêm tiền, anh vừa thắng một ván đã lấy được số tiền bằng mấy tháng lương, lập tức hớn hở, vòng tiếp theo thua cuộc anh không chút do dự cởϊ qυầи tây, nghĩ thầm mấy ván sau thắng lại là được.
Đáng tiếc, vận may chỉ đến với anh một lần, anh thua nốt chiếc qυầи ɭóŧ trên người.
Trần Đào không muốn cởi đồ lắm, anh thương lượng với ba người, giờ anh trả bằng tiền có được không thì bị từ chối, anh đành phải nâng mông tụt qυầи ɭóŧ xuống chân, cũng may đang ngồi trên ghế, phía dưới đã được che chắn, chỉ là không có qυầи ɭóŧ bảo hộ, l*и non kiều nộn của anh phải tiếp xúc trực tiếp với mặt ghế thô ráp, đường vân gồ ghề trên bề mặt làm anh thấy khó chịu, cứ nhích tới nhích lui.
Vinh Huyên giương mắt nhìn anh, hỏi anh sao lại vặn mông ?
Anh cũng không thể nói l*и mình bị cọ xát khó chịu quá, người xấu hổ đỏ bừng, toàn thân run rẩy, tay cầm quân cờ cũng không vững, thế là lại thua tiếp.
Lúc này, anh không còn gì để trả, bèn nói không chơi nữa, cầm quần áo lên chuẩn bị mặc vào.
Dịch Gia Niên lại không chịu, nói đang chơi vui mà, chơi thua lại đòi về là không ổn, Trần Đào khó xử, nhỏ giọng nói mình đã cởi sạch đồ, không còn gì để trả, có muốn chơi tiếp cũng không được.
Vinh Huyên lại đáp lời, hay là thế này, anh thua một ván thì cho chúng tôi sờ một cái cũng được.
Trần Đào bị sờ mó vài cái cũng không thiệt thòi gì, chẳng qua là thua sạch đồ nên mới phải làm như vậy, lời quá còn gì, thế là anh lại ngồi xuống ghế, tất cả quần áo vẫn nằm dưới đất.
Lần tiếp theo là Dịch Gia Niên thắng, hai người kia bù tiền, còn Trần Đào lo lắng ngồi chờ Dịch Gia Niên đến thu phí.
Thân hình cường tráng của người đàn ông cố lùi về phía lưng ghế trông thật đáng thương, Dịch Gia Niên bước ra phía sau anh, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào vυ' anh, cuối cùng cũng được sờ bầu vυ' câu mất hồn mình mấy ngày nay, gã vui vẻ thốt lên, vυ' mềm quá.
Cơ ngực của anh nhìn qua như cơ bắp rắn chắc, không ngờ lúc chạm vào lại rất mềm mại, giống như tàu hủ non mềm, trơn trượt động lòng người, Dịch Gia Niên mạnh tay xoa bóp hai vυ', nắn nó thành đủ loại hình dạng.
Trần Đào xấu hổ rên lên, anh cũng không biết làm sao, anh tập ngực vì muốn nhìn nam tính hơn, không ngờ đúng là luyện được cơ ngực, nhưng nó lại mềm như vυ' phụ nữ, cũng may không sờ vào thì không ai biết, nhưng cuối cùng vẫn bị Dịch Gia Niên phát hiện, gã nghịch càng lúc càng hung, móng tay móc nhéo núʍ ѵú, đầṳ ѵú nhạy cảm mau chóng sưng to, anh vặn người muốn tránh, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông phía sau.
Anh trượt khỏi ghế, Dịch Gia Niên lại cầm lấy núʍ ѵú của anh, núʍ ѵú theo động tác trượt xuống bị kéo dài nhòn nhọn, anh đau quá ngồi lại vị trí cũ, vì giãy dụa nãy giờ mà đóa hoa dưới chân cũng bị cọ xát ửng hồng, anh thở hồng hộc xin tha, hỏi mọi người đã nói chỉ sờ một cái thôi mà?
Dịch Gia Niên hung tợn trả lời, chỉ cần tay mình chưa rời khỏi vυ' anh thì vẫn tính là một lần, nói nói lại nghịch vυ' anh tiếp.
Trần Đào không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn về phía Vinh Huyên, anh biết y là người quyền lực nhất trong ba người, chỉ cần y lên tiếng, Dịch Gia Niên chắc chắn sẽ nghe theo, thế nhưng Vinh Huyên đang mải ngắm hai vυ' đáng thương bị Dịch Gia Niên nhào nặn, không thèm mở miệng ngăn cản.
Đến khi Dịch Gia Niên chơi đã đời, eo Trần Đào đã tê rần, sắp ngồi không vững nữa.
Người thắng tiếp theo là Trương Nghiêu, hắn tỏ vẻ ghét bỏ tặc lưỡi, tôi không thích sờ đàn ông lắm, hay là anh cho tôi bú thử xem vυ' anh có khác gì của phụ nữ không.
Nói xong y cúi đầu ngậm lấy vυ' Trần Đào, anh sợ hãi cong eo, tình cờ ưỡn ngực càng cao, giúp Trương Nghiêu ăn vυ' dễ hơn. Đầu lưỡi của hắn chào hỏi núʍ ѵú, vừa liếʍ vừa nghiền, anh kích động run rẩy, hai vυ' cũng rung rinh theo chủ nhân, miệng kêu loạn đừng mà đừng mà, chọc Trương Nghiêu nóng cả người, há mồm hết cỡ ngoạm bầu vυ' của anh, thịt vυ' tắc đầy trong miệng, hàm răng nhay nhay, núʍ ѵú bị tưới nở đỏ hồng, thấm đẫm nước bọt trong suốt, trông như quả nho chín rục.
Trương Nghiêu trở về chỗ ngồi, Dịch Gia Niên chớp mắt hỏi hắn vυ' Trần Đào ăn có ngon không, Trương Nghiêu sờ sờ môi, khen vừa ngon vừa ngọt.
Trần Đào dạng chân xụi lơ trên ghế, hai mắt anh mờ mịt nhìn về phía trước, môi hơi nhếch, ngực phập phồng thở dốc, dáng vẻ này nhìn là thấy không thể chơi bài nữa, anh sờ thế bài của mình, cố gắng kiểm soát tay ổn định, nhưng không thể gồng nổi, phịch một tiếng, bài của anh bị lộ, anh hoảng loạn dựng lên, nói lỡ làm ngã, anh không muốn đánh thế này, tiếc là không có ai nghe, Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu cười đùa anh đừng chơi bẩn nha, Vinh Huyên đẩy bài của mình, tiến về phía anh.
Đôi ngươi màu đen của anh đã ngập nước, khóe mắt ửng hồng, hoảng hốt nhìn Vinh Huyên, giống như thỏ con sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói không muốn không muốn với y, nhưng anh không ngờ nó chỉ khiến người ta càng muốn âu yếm anh thôi.
Vinh Huyên sẽ không sờ vυ' nữa đâu nhỉ, hai vυ' Trần Đào đau lắm rồi, không muốn bị sờ nữa, anh xin Vinh Huyên đừng sờ ngực nữa sờ chỗ khác đi, lần đầu tiên anh thấy Vinh Huyên cười với mình, y nói "ok".
Bàn tay y lướt trên đùi Trần Đào rồi chạm vào l*и anh, nhẹ nhàng cọ xát lên xuống, Trần Đào há miệng không thốt nên lời, anh giãy dụa, nhưng phía sau anh có lưng ghế, phía trước có bàn tay của Vinh Huyên, anh càng giãy lại càng giống như đang chủ động cưỡi trên tay Vinh Huyên bắt y xoa l*и, nơi bí ẩn chưa bị người động vào bao giờ vào đột nhiên được thăm hỏi, Trần Đào cảm thấy hạ thể của mình bị cọ xát nổi lửa, nóng rát, kèm theo đó là từng tia tê dại truyền đến từ nơi tiếp xúc với lòng bàn tay, xộc lên khoang bụng, bò dọc theo sống lưng, toàn thân anh như bị điện giật, giữa đùi dường như đang chảy nước, hai mắt anh dần mê ly, vô thức đẩy hông đuổi theo bàn tay của Vinh Huyên.
Vinh Huyên thấy anh phát tình bèn mạnh tay xoa l*и, tốc độ càng lúc càng nhanh, nắm lấy hộŧ ɭε hồng nộn phình phình của Trần Đào chà xát, sau đó lại chà chà vào cửa l*и anh, lặp đi lặp lại mấy lần, l*и non lần đầu gặp người vừa rụt rè vừa nhạy cảm, sao mà chịu được lực tay của Vinh Huyên, Trần Đào vặn vẹo điên cuồng trên ghế, thét lên, mông phì thì cứ hếch ấn vào lòng bàn tay y, rồi lại bị chà xát mạnh mẽ hơn, cả người anh tê dại chua xót, dòng nước trong vắt phun tung tóe, xối ướt ngón tay tinh xảo của Vinh Huyên.
Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu trố mắt nhìn hai người đăm đăm, một trái một phải vây quanh Trần Đào, chờ Vinh Huyên rút tay ra, đã thèm thuồng đưa tay ngắt nhéo môi l*и non mềm của anh, Trần Đào ứa nước mắt, đôi ngươi thất thần, cửa l*и lại phun nước sốt.
Dịch Gia Niên vừa xoa môi anh vừa hỏi anh có chơi mạt chược nữa không ?
Trần Đào không còn sức phản kháng, vô lực trương l*и bị chà đến run rẩy, thở dốc cầu xin ba người buông tha mình, anh không muốn chơi nữa.
Đúng lúc này, nữ rich kid tới gõ cửa hỏi sao mọi người lại khóa cửa, Vinh Huyên bèn giúp Trần Đào đã mềm nhũn người mặc qυầи ɭóŧ và quần tây, Trương Nghiêu tròng áo sơ mi vào cho anh, không đeo nịt vυ', sơ mi không thể giấu được hai núʍ ѵú yểu điệu đỏ hồng, đành phải khoác vest cho anh, thắt nút kín mít, sau đó đi mở cửa.
Nữ rich kid bưng theo khay trái cây bước vào, hỏi Trần Đào chơi thế nào, anh còn đang ngồi ngơ ngác, bị cô tát cái bốp lên lưng mới giật mình hoàn hồn, cúi đầu lẩm bẩm nói xui lắm, toàn thua thôi.
Nữ rich kid cười cười nói không sao, đấu với Vinh Huyên thì khó thắng lắm, lại lấy từ túi ra một chồng tiền mặt đưa cho anh, bảo mọi người cứ tiếp tục chơi đi, Trần Đào từ chối nói không được mệt lắm rồi, nữ rich kid nhìn vẻ mặt của anh khá mệt mỏi, lòng thấy xót người yêu, bảo không chơi thì thôi vậy, Trần Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, đang tính rời đi cùng cô, không ngờ Vinh Huyên lại mở lời, nói bọn họ rất thích Trần Đào, nếu Trần Đào mệt thì không chơi mạt chược nữa, ba người họ sẽ chơi cờ tỷ phú, muốn Trần Đào ở lại trò chuyện cho vui, thi thoảng lại rót trà giúp họ. Vinh Huyên đã nói vậy, đương nhiên nữ rich kid sẽ không từ chối, cô dặn Trần Đào chăm sóc bọn họ cho tốt rồi rời đi.
Nữ rich kid vừa đi, dũng khí của Trần Đào cũng bị rút cạn, bối rối đứng ngây ra, Vinh Huyên vừa chơi bài vừa nhìn anh, bảo anh đừng đứng nữa, lại đây ngồi nè, nhưng mà ba chiếc ghế sofa đơn đã bị chiếm hết, Trần Đào không biết ngồi ở đâu, Vinh Huyên bèn kéo anh ngồi lên đùi mình, anh giãy dụa vài cái thấy không thoát được, đành chấp nhận số phận.
Vinh Huyên nhìn qua thì gầy, nhưng đùi vừa cộm vừa cứng, Trần Đào tách chân ngồi bên trên, qυầи ɭóŧ đẫm nước dính sát môi l*и bị chơi sưng múp, cách quần tây cọ xát cơ bắp của Vinh Huyên, thấy y tập trung chơi cờ không để ý đến mình, bèn lén vặn vẹo mông, không ngờ lại làm qυầи ɭóŧ lún sâu vào khe l*и, cọ xát viên thịt nhạy cảm sướиɠ rơn. Anh đành phải lùi lại, l*и non áp sát đùi y, muốn kéo qυầи ɭóŧ ra, lại bị Vinh Huyên chộp lấy mông phì, hỏi l*и anh bị ngứa phải không.
Anh ngại ngùng, nhỏ giọng đáp qυầи ɭóŧ bị kẹt, Vinh Huyên nói thế cởi ra đi, Trần Đào đã bị chơi đơ người, chỉ cần không phải cởi truồng chơi bài nữa là được, anh làm theo lời y.
Quần vừa mặc chưa được bao lâu đã lại chia tay với chân, Trần Đào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người dưới, môi l*и ướŧ áŧ áp sát quần Vinh Huyên, chất quần dù mềm mại, so với l*и non của anh vẫn rất thô ráp, ngồi được một chốc anh lại thấy khó chịu, Vinh Huyên an ủi vỗ về hộŧ ɭε đỏ tươi, bàn tay luồn vào háng anh, bao bọc toàn bộ môi l*и múp míp, hai ngón tay khẽ tách môi l*и phấn nộn, sau đó cắm vào, bên trong đúng như tưởng tượng của y, se khít ướŧ áŧ, giống như suối nguồn vô tận.
Thịt l*и vừa bót vừa nóng bỏng, mấp máy nhấp nhả ngón tay thon dài của Vinh Huyên, y vừa chơi cờ vừa nhẹ nhàng đâm thọc ngón tay mát xa l*и non cho anh, ngón tay chạm vào một phiến lá mỏng, y không chọc phá nó, chỉ chậm rãi thọc ra thọc vào, Trần Đào được hầu hạ thoải mái, ngả vào lòng Vinh Huyên nhẹ nhàng rêи ɾỉ.
Dịch Gia Niên thèm đỏ mắt, nói Vinh Huyên đừng có độc chiếm Trần Đào, ai thắng mới có quyền âu yếm anh.
Vừa lúc Vinh Huyên bị Trần Đào quyến rũ mất tập trung nên thua ván cờ, Dịch Gia Niên vồn vã dìu Trần Đào ngồi lên háng mình, mông mẩy béo mập của Trần Đào cách quần ngồi đè lên dươиɠ ѵậŧ thô tráng của gã, l*и mềm rời xa ngón tay bỗng thấy nhớ, mấp máy đóng mở trong không khí, từng giọt nước l*и chảy tí tách lên đũng quần gã đàn ông, Dịch Gia Niên thích thú tát vào miệng l*и, nói anh đừng phát nứиɠ làm ướt quần tôi, mồm nói tay cứ vỗ bôm bốp vào l*и người ta, môi lớn môi bé run rẩy tán loạn, cửa l*и khóc lóc chảy nước, vệt nước trên quần ngày càng đậm.
Trần Đào ấm ức nói xin lỗi, đùi anh bị đầu gối Dịch Gia Niên ghìm chặt, không thể khép lại, anh không biết vì sao chỗ đó lại chảy nước, anh không kiểm soát được, người này còn trách móc anh, dù đã xin lỗi nhưng l*и vẫn bị Dịch Gia Niên đánh đòn, gã không màng anh thút thít giãy dụa, chỉ cần một giọt nước tràn ra l*и non sẽ bị tát bép một cái, da thịt kiều nộn bị bắt nạt run run rẩy rẩy, nước l*и cứ thế văng tứ tung, ồ ạt như nước lũ.
Chờ đến khi Trần Đào ngồi vào lòng Trương Nghiêu, l*и đã bị đánh sưng múp, Trương Nghiêu dỗ anh cởϊ áσ ra, hắn không xoa l*и nữa, Trần Đào đành phải dâng vυ' mật cho hắn để l*и non được nghỉ ngơi.
Anh ngồi mặt đối mặt với Trương Nghiêu, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn trương phình đỉnh giữa háng anh, đe dọa chiếc l*и đáng thương, anh đành phải mớm đầṳ ѵú nũng nịu vào miệng Trương Nghiêu, núʍ ѵú mềm mại chà xát môi mỏng gợi cảm, rất nhanh đã cứng rắn, Trương Nghiêu bèn há mồm ngậm cả thịt vυ' lẫn núʍ ѵú vào miệng, bú ɭϊếʍ chùn chụt, day day cắn cắn.
Ban đầu hắn còn nhẹ nhàng cạ núʍ ѵú, lúc sau thì càng lúc càng suồng sã bú ɭϊếʍ, thịt vυ' của anh vừa non vừa mềm, yếu đuối như tàu hũ dễ vỡ, làm sao mà chịu được lực độ như vậy, Trần Đào tê dại run bần bật, nhưng không dám trốn, anh sơ Trương Nghiêu không được ăn vυ' tàu hũ thì sẽ bắt nạt l*и nhỏ đáng thương, chỗ đó bây giờ vẫn còn tê rát.
Vành mắt anh ửng hồng, miệng nức nở, muốn Trương Nghiêu bú nhẹ thôi, nhưng hắn lại càng thô lỗ hơn, anh thấy xấu hổ khi bị hắn bú √υ', nhưng đáy lòng cũng dấy lên cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dần, mỗi cái bú ʍúŧ của Trương Nghiêu lại như hôn vào trái tim anh, vừa tê vừa sướиɠ, anh không ngờ núʍ ѵú của mình nhạy cảm như vậy, bị liếʍ bị cắn mà lại sướиɠ đến tim đập thình thịch, muốn được bú ɭϊếʍ nhiều hơn.
Đêm nay, Trần Đào lăn lộn giữa háng ba người, lúc cả ba nghiêm túc chơi bài thì anh được tranh thủ nghỉ ngơi, tất nhiên là nghỉ trên đùi người ta, dươиɠ ѵậŧ cách quần cạ l*и, hết nghiêm túc thì sờ mó cơ thể anh, không vuốt l*и thì bú √υ', anh còn phải đút trái cây cho bọn họ bằng miệng, lúc đẩy lưỡi đưa trái cây vào miệng những người này, đầu lưỡi sẽ bị ngậm lấy ngấu nghiến, đến khi nước bọt chảy đầy cằm mới thôi, vυ' bự và l*и non ẩn giấu 30 năm trong một đêm bị ngón tay và miệng của đàn ông khai phá, thế nhưng ba người lại ra vẻ đứng đắn, giống như việc anh cởi đồ cho bọn họ sờ l*и là điều rất bình thường, anh ngượng ngùng mới là có vấn đề.