Cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ thay đi bộ, chủ động banh l*и bú tinh, dùng lưỡi vệ sinh thân ©ôи ŧɧịt̠
Thật ra Trần Đào và nữ rich kid ở chung một phòng, nhưng từ khi lên đảo, nữ rich kid chỉ mải mê chơi bời, mặc kệ bạn trai bị nhóm Vinh Huyên chơi l*и, trong sòng bạc có trải thảm rất dày, ba người chơi bài mệt mỏi không muốn trở về phòng, bèn ôm Trần Đào nằm trên sàn nhà ngủ luôn.
Ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy trời đã xế chiều, mọi người ăn uống xong thì rủ nhau đi bộ đến chỗ cắm trại để mai ngắm mặt trời mọc, hòn đảo này được thiết kế để tận hưởng thiên nhiên, cơ sở vật chất sẵn sàng ở mọi ngóc ngách, tất cả có thể xuất phát luôn mà không cần chuẩn bị đồ đạc.
Nữ rich kid muốn đi chơi, Trần Đào chắc chắn sẽ theo hầu, nhưng anh không biết còn có cả hoạt động ngoài trời, không chuẩn bị trang phục phù hợp, đành phải mặc tây trang giày da đi bộ với cô, đi được một đoạn, cái l*и được âu yếm sưng múp bị vải cọ xát khó chịu, chân cà vào giày da đau điếng, không theo kịp tốc độ của mọi người, nữ rich kid còn bận cười đùa với bạn bè, không chú ý tới anh, nên anh quyết định dừng lại, tạm nghỉ ở một gốc cây ven đường.
Sau đó anh lại gặp nhóm Vinh Huyên, bọn họ thong dong bước đến, vừa lúc bắt gặp Trần Đào đang ôm đầu gối nghỉ ngơi, bèn tiến đến chỗ anh hỏi sao lại ngồi ở đây một mình? Vì sao không đi theo mọi người?
Cảm giác ghét bỏ ba người đã chuyển thành sợ hãi, Trần Đào cảm thấy việc để tên đàn ông khác sờ vυ' xoa l*и là sai trái, nhưng ba kẻ này cứ tỏ vẻ đứng đắn nói đây chỉ là chuyện cỏn con, giống như bạn bè đùa giỡn nhau thôi, chúng tôi chỉ coi anh là bạn, mấy lời này làm anh dao động, dù sao thì, có không dao động anh cũng không thể chống cự, đành phải an ủi bản thân là chưa được gia nhập hội con nhà giàu nên không biết, có thể đây là luật chơi của hội này, anh chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào, hoàn cảnh gia đình không xuất sắc, đành chịu thiệt một tí, sau này thân quen rồi, chắc bọn họ sẽ không chọc mình nữa.
Thế là anh nói với ba người quần áo và giày của mình không phù hợp để vận động, bị tụt lại phía sau.
Vinh Huyên hỏi thêm không phù hợp ở đâu, anh đành phải cởi giày để ba người xem gót chân đã ửng đỏ, nói không đi được nữa, đau chân lắm.
Vinh Huyên lại nói thế thì không ổn đâu, mặt trời sắp xuống núi, tách khỏi tập thể sẽ không an toàn, trong rừng có động vật hoang dã, lời nói ám chỉ hàm hồ, ý muốn lừa Trần Đào, thật ra động vật hoang dã y nhắc đến là sóc thỏ này nọ, nhưng Trần Đào không biết, anh lại tưởng tượng đến chó sói hổ dữ, bị dọa thót tim, hoang mang hỏi vậy làm sao bây giờ.
Dịch Gia Niên hất tay đáp còn làm gì nữa, mọi người là bạn bè không thể bỏ anh lại, chúng tôi chịu mệt một tí, bế anh đi là được.
Trần Đào bị đàn ông bế thấy có chút sai sai, nhưng Dịch Gia Niên vốn rất dứt khoát, không cho anh thời gian do dự, giục hỏi có muốn cho người ta bế không, không muốn thì bọn họ đi đây, không có thời gian để dây dưa với anh đâu.
Trần Đào cuống quít không suy nghĩ nữa, lập tức đồng ý, kéo lấy tay áo gã nói muốn.
Anh tưởng từ bế mà gã nói là bế kiểu công chúa, nhưng lại bị Dịch Gia Niên mắng làm gì có chuyện đó, bế kiểu này tốn sức, anh phải cưỡi lên háng gã, hai tay vòng qua cổ Dịch Gia Niên, đôi chân dài rắn chắc quấn lấy thắt lưng của gã đàn ông, bế kiểu này người mệt là Trần Đào, một lúc sau anh đã chịu hết nổi, thỏ thẻ muốn Dịch Gia Niên giúp mình, Dịch Gia Niên bất mãn tặc lưỡi, nói anh phiền ghê, hai tay luồn qua chân anh, ôm lấy mông mẩy, để Trần Đào tựa vào người mình, Trần Đào ngượng ngùng nói cảm ơn.
Di chuyển một lúc, Trần Đào lại thấy khó chịu, l*и của anh ở ngang hông gã, cánh mấy lớp quần, cả hai cứ cọ vào nhau theo bước chân của Dịch Gia Niên, thậm chí còn ma xát mạnh hơn lúc tự đi bộ, cảm giác khá rát, ban đầu anh còn cố chịu, lúc sau nhịn không nổi, mông vô thức nâng lên, rất nhanh đã mất sức, thoát lực ngã vào dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông.
Lặp đi lặp lại vài lần, Dịch Gia Niên vỗ mông anh, lực tát rất mạnh, anh rên nhẹ một tiếng, thịt mông núng nính lắc lư, Dịch Gia Niên mắng anh nứиɠ à, ©ôи ŧɧịt̠ tôi bị anh cọ cương mất rồi, Trần Đào đỏ mặt lí nhí xin lỗi, nói phía dưới bị đau.
Dịch Gia Niên thúc hông vào phía dưới của anh, hỏi anh phía dưới nào, không nói rõ thì sao tôi biết.
Trần Đào bị đâm đau l*и, mau chóng kẹp eo gã, miệng l*и cách quần dán lên dươиɠ ѵậŧ gã, muốn gã đừng nắc loạn nữa, miệng đóng mở không nói nên lời.
Dịch Gia Niên thở dài, bàn tay cách quần chạm vào mu l*и đang trương, hỏi anh bị đau l*и đúng không?
Trần Đào gật đầu lia lịa, tủi thân nói l*и của mình đã bị bọn họ cà sưng húp, nên giờ bị quần ma xát không chịu được.
Dịch Gia Niên hừ mạnh, nói anh là đồ nũng nịu, nhanh thoăn thoắt kéo quần tây và qυầи ɭóŧ của anh xuống, mắc ở trên đùi, phô bày hạ thể trơn bóng, bảo anh móc ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra để không bị cọ vào vải.
Trần Đào kháng cự, nếu thế thì anh sẽ ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của gã à, không được không được, Dịch Gia Niên mắng nhẹ, "Không được cái gì, làm vậy để anh thoải mái hơn mà, chym của tôi không có đâm vào l*и anh đâu đừng có sợ!"
Trần Đào đành phải thỏa hiệp, kéo khóa quần Dịch Gia Niên xuống, ©ôи ŧɧịt̠ bự thô to lập tức xông ra ngoài, Dịch Gia Niên nói anh ngồi lại đi, anh đành phải đẩy môi l*и của mình ra, để thân ©ôи ŧɧịt̠ gân xanh dữ tợn kẹp vào giữa l*и mình, môi l*и ướŧ áŧ ngậm lấy xúc xích bự.
"Thoải mái hơn rồi đúng không?" Gã hỏi anh.
Dù dươиɠ ѵậŧ lớn vừa nóng vừa tanh hôi, nhưng anh thích cảm giác nó kẹp giữa l*и an ủi âʍ ɦộ đáng thương, Trần Đào vùi mặt vào cổ gã đàn ông, nhỏ giọng trả lời, "Đúng vậy."
Không may là, vừa di chuyển, thân ©ôи ŧɧịt̠ lập tức cọ xát hai mép và cửa l*и của anh, hộŧ ɭε béo tròn cũng bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâm vặn trái vặn phải, nhóp nhép nhóp nhép, môi l*и phấn hồng đẫm nước sốt, co bóp bú ɭϊếʍ thân ©ôи ŧɧịt̠ tím đen, giống như cái miệng nhỏ yêu chiều cưng nựng dươиɠ ѵậŧ, cây gậy của Dịch Gia Niên phình to hơn, môi l*и bị đè bẹp, không ngậm nổi ©ôи ŧɧịt̠ bự.
Cảm giác dươиɠ ѵậŧ cọ l*и khiến Trần Đào cảm thấy lạ lẫm, nó tê tê dại dại, giống như lông chim đang làm lòng anh ngứa ngáy, Trần Đào thở dốc, anh thấy chuyện này thật sai trái, nhưng cũng rất sướиɠ, có lúc Dịch Gia Niên thúc hông rất mạnh, dươиɠ ѵậŧ bị lệch khỏi l*и, anh lập tức lắc mông chủ động đưa môi l*и ngậm lấy cục thịt bự đi lạc.
Dịch Gia Niên thấy l*и mình bị sưng nên tốt bụng giúp mình thôi, gã không cắm vào trong, không sao hết.
Cứ đi được một lúc gã đàn ông lại nắc hông, dừng chân bắt chước động tác giao cấu thọc vào rút ra giữa khe thịt của Trần Đào, hộŧ ɭε bị đâm sưng múp rồi bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đè dẹp lép, thịt l*и của anh vừa nóng rát vừa sướиɠ, nước sốt ứa khỏi cửa l*и, thấm đẫm phía dưới của hai người.
Dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông nắc Trần Đào sướиɠ rơn, anh ngọt ngào rêи ɾỉ, môi l*и mơn mởn tham lam mấp máy, dán chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự, tiếc nuối không muốn tách rời, mông mẩy dâʍ đãиɠ đong đưa qua lại, hùa theo nhịp nhấp của gã đàn ông.
Dịch Gia Niên không trách móc Trần Đào làm ướt quần mình, thậm chí còn khen l*и da^ʍ của anh ăn thịt rất giỏi, trước đó toàn bị Dịch Gia Niên mắng, giờ tự dưng được khen nên Trần Đào thấy rất tự hào, Dịch Gia Niên đòi anh lè lưỡi để gã nút để bổ sung thể lực, anh không thèm nghĩ ngợi, chủ động hé môi, vươn lưỡi hồng ra, bị gã ta quấn lấy đón vào miệng mυ'ŧ mát, đầu lưỡi gã mơn trớn khoang miệng anh, ấn lên chỗ lõm trong miệng giống như dươиɠ ѵậŧ nắc l*и, Trần Đào không thở được, nước bọt chảy ròng ròng như nước l*и phía dưới.
Dù thể lực của Dịch Gia Niên tốt, ôm Trần Đào cường tráng đi một quãng đường dài cũng thấy mệt, lại còn phải vừa đi vừa dùng ©ôи ŧɧịt̠ đỡ l*и cho anh, gã thấy hơi oải, đành phải chuyển Trần Đào cho Vinh Huyên bế.
Trần Đào đã hoàn toàn sa đọa, anh cưỡi lên háng Vinh Huyên, không cần nhắc nhở chủ động móc ©ôи ŧɧịt̠ của y ra nhét và giữa môi l*и béo mập của mình, Vinh Huyên cọ l*и anh dịu dàng hơn Dịch Gia Niên, nhưng hay hỏi Trần Đào chà l*и thế này có sướиɠ không, có yêu ©ôи ŧɧịt̠ bự không, hai má anh đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời l*и được cọ rất sướиɠ, thích dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên.
Sau đó anh lại ngồi nghỉ trên thân ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Nghiêu, nói chuyện một lúc, đầu anh đã ong ong, miệng l*и khép mở liên tục, bơm nước l*и ra ngoài, mát xa Trương Nghiêu rất dễ chịu.
Trương Nghiêu thích bú √υ' Trần Đào, anh thấy nó cũng giống Dịch Gia Niên nút lưỡi mình để bổ sung thể lực, Trương Nghiêu cần bú √υ' anh để lấy sức, cho nên thân trên của Trần Đào vẫn mặc vest, chỉ cởi cúc áo sơ mi ra, ưỡn bầu vυ' bự màu mật lên, đút vào miệng Trương Nghiêu, cặρ √υ' này được người âu yếm, hình như đã nở nang hơn trước kia nhiều, bễ nghễ treo trước ngực Trần Đào, đầu lưỡi Trương Nghiêu liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú, l*и non bị ©ôи ŧɧịt̠ hắn cọ xát, eo Trần Đào mềm nhũn, miệng ê a rêи ɾỉ, hai tay không còn sức ôm cổ hắn, đành dựa vào Trương Nghiêu để hắn đỡ mông phì của mình.
Dù đường không gập ghềnh, đích đến có hơi xa, Trần Đào lại không tiêu tốn thể lực mấy, chỉ cần cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ của ba người, l*и cọ cọ một đường thẳng đến chỗ cắm trại, bọn họ đỡ anh xuống dưới, lúc môi l*и rời khỏi dươиɠ ѵậŧ còn vấn vương kéo theo một tia nước l*и trong suốt.
Trần Đào đứng trên mặt đất, hai đùi khụy vào nhau, nhờ chuyến cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ này, anh đã nhớ mang máng hình dạng dươиɠ ѵậŧ của từng người.
Dịch Gia Niên thở hổn hển bóp núʍ ѵú sưng đỏ của anh, mắng trêu, "Anh sướиɠ quá nhờ, hành hạ chúng tôi bơ phờ, biết ý biết tứ tí đi nào? Cảm ơn bọn tôi mau."
Mặt Trần Đào đỏ rần, mềm mại nói cảm ơn, lại bị Dịch Gia Niên tát vυ', hỏi cảm ơn ai đấy, vυ' bự lắc lư mấy cái, anh ngại ngùng đưa tay ôm vυ', lí nhí cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên, cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Dịch Gia Niên, cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Trương Nghiêu.
Lúc này ba người kia mới hài lòng, giúp anh mặc lại quần, cài cúc sơ mi lẫn vest cho gọn gàng, đi giày cho anh, một người khoác lấy vai, một người ôm lấy eo, giống như anh em thân thiết tiến đến lều trại đèn đuốc sáng trưng.
Nữ rich kid thấy bốn người cùng đến, cười hỏi họ thân thiết từ bao giờ, còn lén thì thầm với Trần Đào, phải kết thân với ba người này nhé, nếu chuyện làm ăn của papa em và Vinh Huyên thành công, papa sẽ mua cho tụi mình một chiếc Land Cruise. Hai mắt Trần Đào sáng hoắc, may mà mình không từ chối nhóm Vinh Huyên, công tử nhà giàu thích chơi táo bạo, mình không nên phản ứng mạnh quá.
Chỗ cắm trại đã chuẩn bị sẵn sàng, đồ dùng đầy đủ, người đến trước đang ăn tối, nhấm nháp chút rượu, quây quần bên lửa trại kể chuyện kinh dị.
Trái phải nữ rich kid đã có người ngồi, Trần Đào tay cầm khay thức ăn không biết chen vào đâu, chỉ đành ngồi sau lưng cô, vừa ăn vừa nghe mọi người kể chuyện.
Rất mau anh đã thấy khó chịu, đất đá cọ xát mông mềm, anh vặn vẹo đổi kiểu ngồi, không khá hơn tí nào, Vinh Huyên tiến đến phía sau anh, hỏi l*и anh lại khó chịu à, anh nói "đúng vậy", Vinh Huyên lại hỏi thế có muốn cưỡi dươиɠ ѵậŧ không, được người ta ôm ấp hầu hạ quen rồi, anh đã khó tính và kiều khí hơn xưa, lập tức gật đầu nói muốn.
Vinh Huyên ngồi xuống chỗ tối không bị lửa trại soi, Trần Đào nhích mông áp vào háng Vinh Huyên, y cưng chiều ôm anh vào lòng, ban đầu bọn họ vẫn mặc quần tử tế, thế rồi Vinh Huyên đặt tay lên phần l*и dưới lớp quần, nhẹ nhàng âu yếm, anh ngượng ngùng kẹp chặt đùi, ưỡn l*и áp sát với tay y.
Anh ngại nhóm người trước mặt nên nói y đừng xoa nữa, Vinh Huyên bèn đáp chưa gì anh đã quên cách cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ rồi à?
Trần Đào vẫn còn xấu hổ, anh đỏ mặt khi nghe y nói vậy, ngẩng đầu nhìn mọi người đang chăm chú nghe chuyện kinh dị, thấy không ai chú ý đến mình, lúc này mới cởϊ qυầи kéo xuống tận đùi, thành thạo móc ©ôи ŧɧịt̠ Vinh Huyên ra, nhét vào giữa l*и của mình.
Dù có ai nhìn qua đây, cũng chỉ có thể thấy cả hai đang ngồi gần nhau, không ai biết rằng dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên đang nhẹ nhàng cọ xát mép l*и ướŧ áŧ của Trần Đào, không cần y cử động, l*и múp mềm mại đã tự mấp máy, nũng nịu liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn.
Hai người cùng thấy sướиɠ, bọt trắng dần sủi quanh miệng l*и, Trần Đào nghe người ta kể chuyện ma, sợ hãi vùi mình vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đáng tin cậy che chắn cửa l*и anh, gân xanh trên thân gậy ướt nhẹp nước l*и, khiến anh cảm thấy an toàn.
Vinh Huyên nói mình cho anh cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ chơi rồi, anh phải đút cho y ăn gì đó đi, Trần Đào bèn nhấp một ngụm rượu, quay đầu mớm cho Vinh Huyên, Vinh Huyên vui vẻ nuốt ừng ực, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ miệng anh, Trần Đào rút lưỡi rời khỏi khoang miệng Vinh Huyên, lại luyến tiếc không muốn thu lưỡi lại, thế là anh cứ le lưỡi giữa không trung, chờ Vinh Huyên đưa lưỡi quấn lấy, đầu lưỡi suồng sã quấn vào nhau, say đắm liếʍ mυ'ŧ, giống như một cặp tình nhân triền miên âu yếm.
Lúc sau, hai người không thèm nghe chuyện ma nữa, Trần Đào đổi tư thế, mặt đối mặt ngồi giữa háng Vinh Huyên, ôm cổ y, cưng nựng hôn hít không nỡ tách rời, anh thậm chí còn chủ động hếch mông để dùng cái l*и ướt nhẹp mát xa ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên, tay y luồn qua vạt áo sơ mi của anh, mơn trớn cơ bắp săn chắc, bóp nhéo vυ' bự đẫy đà trước ngực Trần Đào.
Nếu môi không bị Vinh Huyên thưởng thức, chắc anh đã ngọt ngào rêи ɾỉ vì l*и da^ʍ và vυ' bự sướиɠ quá, sau đó mọi người sẽ phát hiện bộ dáng dâʍ đãиɠ của người đàn ông to lớn này.
Đám người dần uể oải, những ngày ăn chơi không ngừng nghỉ đã tiêu hao thể lực của bọn họ, mấy người tuyên bố đòi ngắm mặt trời mọc đã bỏ cuộc chui vào lều ngủ quên trời quên đất, nữ rich kid cũng sập nguồn, quên luôn bạn trai của mình, dắt bạn thân chui vào lều đánh một giấc.
Chỉ còn Trần Đào ngồi trên người Vinh Huyên, thịt l*и ướŧ áŧ và ©ôи ŧɧịt̠ bự dính chặt lấy nhau, dươиɠ ѵậŧ tắm táp chờ đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Quần áo anh đã bị lột sạch từ bao giờ, anh tựa lưng vào ngực Vinh Huyên, làn da bánh mật lỏa lồ, chậm rãi banh đùi, phơi bày l*и múp thèm ©ôи ŧɧịt̠, hộŧ ɭε đỏ tươi lấp ló giữa môi l*и, hơi hơi run rẩy.
Hai cái bánh bao mật núng nính đằng trước ưỡn cao, phập phồng theo nhịp thở của Trần Đào, rung rinh dưới ánh mặt trời, núʍ ѵú nhòn nhọn lúc lên lúc xuống, quyến rũ Vinh Huyên nắm lấy nó, y suồng sã xoa nắn vυ' bự của Trần Đào, đè ép nó thành đủ loại hình dạng.
Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để Vinh Huyên ôm về lều, lúc bước vào lều, Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu đang chơi game mobi, thấy bộ dáng khăng khít của hai người, lập tức vứt di động đi, nhào về phía Trần Đào da thịt bóng loáng.
Trần Đào cảm thấy mệt mỏi, anh muốn ngủ, thế là anh đẩy hai người ra, Vinh Huyên nói lều chỉ có ba cái túi ngủ, anh cần chọn ngủ với một trong ba người, nếu không sẽ phải nằm đất. Bây giờ anh còn không muốn đặt chân xuống đất nữa chứ nói gì đến ngủ trên đất, nhưng họ bắt anh chọn, anh lúng túng không biết chọn ai, Dịch Gia Niên bèn nói Vinh Huyên đã âu yếm Trần Đào ngoài kia rồi, bây giờ phải đến lượt mình và Trương Nghiêu, thế là bọn họ chơi oẳn tù tì, Dịch Gia Niên thắng.
Dịch Gia Niên gấp gáp cởi sạch quần áo, kéo Trần Đào vào túi ngủ, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa l*и Trần Đào bắt anh kẹp nó, sung sướиɠ xoa nắn thịt mông, thở dài sảng khoái, Trần Đào rất mệt, l*и ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự đã quen nên không khó chịu, nhắm mắt thϊếp đi.
Chưa được một lúc anh đã bị Dịch Gia Niên đánh thức, l*и da^ʍ giữa chân anh bị gậy da^ʍ âu yếm, trứng dái nặng trĩu đập bôm bốp vào thịt mông đẫy đà, Trần Đào thở dốc, đứt quãng hỏi gã sao còn chưa ngủ?
Dịch Gia Niên nặng nề thở dốc, tức giận nói tại mông của anh gợi cảm quá, dụ dỗ ©ôи ŧɧịt̠ của tôi trướng đau, không ngủ nổi, giờ phải bắn hết tinh tồn mới ngủ được.
Nghe gã ta đòi bắn tinh, Trần Đào luống cuống, dươиɠ ѵậŧ cọ l*и thì còn tính là bạn bè giúp đỡ nhau, nhưng xuất tinh thì là làʍ t̠ìиɦ rồi, Trần Đào sinh ra trong gia trọng nam khinh nữ tính cách rất xì trây toxic, kiên quyết từ chối hành vi giao cấu với đồng tính, anh nhăn mặt giãy dụa, nói mình không phải bê đê không thích đàn ông, đòi Dịch Gia Niên buông mình ra, hai đùi kẹp chặt không cho Dịch Gia Niên cọ l*и nữa, nhưng vì không gian túi ngủ nên cử động bị hạn chế, nếu không anh đã giãy ra được rồi.
Sức của Trần Đào rất khỏe, Dịch Gia Niên không giữ anh được, đành phải đổi chiến lược, gã nịnh nọt đưa đẩy thân ©ôи ŧɧịt̠, hầu hạ Trần Đào thoải mại, l*и non đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ mau chóng phát nứиɠ, khao khát được dươиɠ ѵậŧ âu yếm.
Thấy Trần Đào dịu xuống, gã mới tỏ vẻ đứng đắn chém gió phần phật, nói việc này cũng giống như thủ da^ʍ thôi mà, làm gì có thằng đàn ông nào quay tay mà không xuất tinh, sao anh lại có thể liên tưởng đến đồng tính luyến ái nhỉ, ©ôи ŧɧịt̠ của tôi có cắm vào l*и anh đâu?
Trần Đào lúc đi học vì nhà nghèo nên phải trốn học làm thêm, không thân thiết với bạn học mấy, chưa quay tay cùng đám nam sinh bao giờ, bị cái mồm dẻo quẹo của Dịch Gia Niên lùa cho mấy câu, đã tin răm rắp, tự trách bản thân hiểu lầm người ta, suýt thì phá hỏng tình bạn của cả hai rồi.
Đúng như Dịch Gia Niên nói, đầu ©ôи ŧɧịt̠ chưa cắm vào l*и thì không tính là giao cấu, đây là vì anh có một cái l*и da^ʍ ở dưới, có thể giúp bạn bè giải tỏa du͙© vọиɠ mà thôi.
Anh thả lỏng đùi, banh l*и cho Dịch Gia Niên dùng, eo hông rắn chắc của gã đàn ông thúc đẩy cạ dươиɠ ѵậŧ vào l*и anh, tốc độ mãnh liệt như đóng cọc khiến Trần Đào thở hổn hển, rêи ɾỉ ngọt ngào, cả người bị đâm lên xuống, mép l*и bị đè dẹp lép, hộŧ ɭε sưng to gấp đôi, cửa l*и dâʍ đãиɠ phun nước sốt tung tóe, dươиɠ ѵậŧ của anh cương cứng, không biết qua bao lâu, anh và gã đàn ông trên người cùng nhau bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn lên cơ bụng săn chắc, còn tinh nùng tanh hôi của gã đàn ông thì phun hết lên thịt l*и.
Bắn tinh xong, dươиɠ ѵậŧ của Dịch Gia Niên vẫn còn phình một đống, rất mau đã cương lại, lúc này nó chỉ chui vào giữa hai chân Trần Đào, cho hai miếng thịt mềm mại bú ɭϊếʍ mát xa nhẹ nhàng cây hàng của mình, thân mật hôn chụt chụt lên miệng Trần Đào, sau đó ngủ thϊếp đi.
Mọi người ngủ thẳng một giấc đến lúc tối, lúc Trương Nghiêu tỉnh lại nghe thấy tiếng da thịt va chạm bạch bạch, mở mắt ra nhìn, hình ảnh Dịch Gia Niên cưỡi mông phì của Trần Đào đập vào mắt, đầu ©ôи ŧɧịt̠ thô lỗ đâm chọc viên thịt đỏ au, đùi non mềm mại của Trần Đào hằn từng tảng màu đỏ, anh bị ©ôи ŧɧịt̠ cạ l*и đơ cả người, ê a rêи ɾỉ, còn ôm đùi nâng mông cho Dịch Gia Niên cọ l*и dễ hơn.
Lúc Dịch Gia Niên bắn tinh, Trương Nghiêu trừng mắt, Trần Đào chủ động banh cái l*и đang run rẩy ra, đón lấy đống tinh đυ.c tanh tưởi kia vào l*и, đến khi ©ôи ŧɧịt̠ của Dịch Gia Niên rời ra, anh mới buông tay, môi l*и khép lại, nuốt trọn nùng tinh.
Trần Đào ngày càng da^ʍ, nhưng anh lại không nhận ra.
Trương Nghiêu hưng phấn, hỏi Dịch Gia Niên sao lại thế, Dịch Gia Niên bèn giải thích mọi chuyện cho hắn, thế là hắn bò đến bên người Trần Đào, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi vυ' anh, vυ' bự mềm mại như pudding sóng sánh trong không khí, hắn đã thèm, nhắm về phía núʍ ѵú của anh rồi bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng cuồn cuộn như sóng, bắn núʍ ѵú quơ trái quơ phải.
Đợt tinh cuối cùng thuộc về Vinh Huyên, y bảo Trần Đào banh l*и như lúc nãy, để cho mình bắn vào l*и.
Bởi vì Trần Đào cũng bắn tinh, ba người này nói nếu anh thấy sướиɠ, vậy thì nên cảm ơn bọn họ, ở đây không có nước, hay là Trần Đào dùng miệng vệ sinh ©ôи ŧɧịt̠ cho cả ba cũng được.
Rõ ràng bên ngoài có toilet mà... Trần Đào không dám từ chối, vì Dịch Gia Niên đe dọa nếu anh không chịu sẽ bắt anh cởi truồng lộ trym như bọn họ ra ngoài tắm rửa, bên ngoài mọi người đã đi lại, dù trời đang tối, ánh trăng vẫn sẽ rọi sáng người anh, thế là Trần Đào đành ấm ức quỳ trên đất, đưa lưỡi âu yếm từng cây ©ôи ŧɧịt̠ bự.
Dươиɠ ѵậŧ vừa xả tinh, mùi vị vẫn còn nồng nàn, Trần Đào không thích, ban đầu chỉ liếʍ qua loa, muốn kết thúc thật nhanh, đám đàn ông cũng không giục anh, dần dần anh bỗng quen với mùi vì tanh nồng này, đầu anh nóng lên, chủ động ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠, đưa lưỡi đẩy bao qυყ đầυ, nghiêm túc bú ɭϊếʍ dịch nhầy dính trên thân dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra từ lỗ tiểu, ăn rất ngon lành.
Xong việc, đôi môi anh đã bóng loáng nước, thân thiết đưa mặt cưng nựng từng cây ©ôи ŧɧịt̠ bự.
L*и của Trần Đào ngậm đầy tinh nùng, cảm giác dính nhớp làm anh khó chịu, anh muốn lau đi, ba người kia lại không cho phép, còn đòi anh kẹp chặt không được để chảy ra, nếu không mùi tinh phát ra từ l*и Trần Đào sẽ khiến người ta tưởng anh là cɧó ©áϊ của bọn họ.
Nhưng làm vậy qυầи ɭóŧ sẽ ướt mất, anh thương lượng với ba người, rồi bị tịch thu qυầи ɭóŧ luôn.
Thân hình Trần Đào vốn cao lớn săn chắc, sau khi được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả ba tẩm bổ, đường cong cơ thể dần rõ ràng hơn, vυ' bự đỉnh hai điểm tròn tròn, vì là cơ ngực nên nó sừng sững đứng thẳng chứ không sệ xuống, quần tây đã không bao được mông mập đẫy đà, dính sát như quần bó, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, đũng quần căng chặt, dán sát miệng l*и ngập tinh của anh, vì không mặc qυầи ɭóŧ nên môi l*и in rất rõ ràng.
Cũng may là trời tối, trừ ba người đàn ông hộ tống Trần Đào, không ai chú ý đến dáng vẻ gợi cảm này.
Ăn vặt một vài món, lúc trở về, Trần Đào vừa đi vừa vặn vẹo, l*и non không có qυầи ɭóŧ bảo hộ cọ xát với quần tây, lại phun nước, bên dưới là một mảnh ướt nhẹp.
Anh rầm rì không chịu đi nữa, Vinh Huyên là người săn sóc nhất, hỏi anh làm sao vậy? Chút xấu hổ còn sót lại khiến anh ngại trả lời, đành kéo tay Vinh Huyên ấn vào l*и múp của mình.
Vinh Huyên xoa nắn thịt l*и, lại giả vờ không hiểu, tiếp tục hỏi anh, Trần Đào được xoa l*и phát nứиɠ, khẽ khàng rêи ɾỉ, lại không chịu mở miệng.
Thấy anh ấm ức hai mắt ngập nước, Vinh Huyên đành xuống nước hỏi có phải anh không muốn đi bộ, muốn chúng tôi bế đúng không?
Trần Đào gật gật đầu, lặng lẽ lắc mông đuổi theo tay Vinh Huyên, muốn được âu yếm.
Vinh Huyên ngồi xổm xuống, hơi tách chân anh ra, mặt dán sát thịt l*и đầy đặn, cách quần tây, khen ngợi thơm thật mạnh lên l*и anh, nhìn gương mặt trắng nõn của y vùi dưới háng mình nâng niu l*и da^ʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ về mặt tinh thần lẫn thể xác khiến l*и Trần Đào kích động phun nước, quần tây ướt đẫm.
Anh ngoan ngoãn nâng chân, để Vinh Huyên cởϊ qυầи giúp mình, Vinh Huyên nhẹ nhàng khuyên nhủ tẩy não anh, đúng rồi, sau này muốn gì cứ nói thẳng, đàn ông với nhau không phải ngại, chỉ cần anh nói, chúng tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ anh.
Môi l*и Trần Đào mấp máy, đồng ý với đề nghị của Vinh Huyên, gật đầu nói được.
Anh ôm cổ Vinh Huyên, nâng chân trần, kẹp lấy hông y, để khe l*и nóng bỏng thay lời muốn nói, l*и sưng mất rồi, không đi bộ được, muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠.
Vinh Huyên đương nhiên sẽ chiều ý anh, một tay bế anh lên, dươиɠ ѵậŧ kẹp giữa môi l*и, cả hai cùng thở dài sung sướиɠ.
Trên đường trở về biệt thự, anh lại cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba người đã đời, nhớ kỹ hình dáng từng cái dươиɠ ѵậŧ, Vinh Huyên vừa dài vừa thô, phần thân bóng loáng, tinh xảo như ngoại hình y, Dịch Gia Niên thô tráng dữ tợn, gân xanh bò loằng ngoằng thân ©ôи ŧɧịt̠, trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp của gã, nhưng khá hợp với tính cách nóng nảy táo bạo, Trương Nghiêu không to như hai người, nhưng hắn ta dài nhất, đầu ©ôи ŧɧịt̠ nở to như đầu nấm.
Lúc đẩy cửa ra, Trần Đào lo lắng kẹp chặt mông, mình còn chưa mặc quần áo, cả người trần trụi cưỡi trên người đám đàn ông kia, thậm chí cái l*и vốn không nên tồn tại còn đang tham lam bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ người ta, nếu như bị ai đó nhìn thấy thì biết làm sao?
Dịch Gia Niên bị kẹp xuýt xoa, vỗ vỗ mông anh, nói sợ cái gì, không có gì phải sợ.
Hóa ra, đám tiểu thư công tử nhà giàu đã sớm kiệt sức vì đi bộ quá lâu, nhiều người đã trở về phòng, còn lại nằm la liệt trên sofa ngủ ngáy.
Dịch Gia Niên ôm Trần Đào vừa cọ l*и vừa đi vào, nếu lúc này có người mở mắt, sẽ nhìn thấy một cặp bồng đào nhiều nước cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân, phun nước da^ʍ trong suối.